Phật tử Lê Thị Tuyết Mai (hình của Dân Làm Báo) |
Mẹ chỉ ngủ mà thôi
Một ngày kia Thiên Giới
Hội ngộ Mẹ…thái bình”.:
Đấy là mấy câu văn có vần, gần giống với thơ tôi tự viết để an ủi mình sau sự ra đi vội vã của Mẹ. Chỉ có ý nghĩ một ngày kia trên Thiên đàng- nơi miền Cực lạc được hội ngộ với Mẹ mới làm vơi bớt nỗi buồn thương đau khổ. Mới đủ sức để tiếp tục cuộc trầm luân nơi cõi tạm.
Hai người mẹ:
Khi mới ra tù tôi cũng đã khóc một người Mẹ. Khóc nhiều đến nỗi Mẹ tôi phải nặng lời: “ Mày cứ khóc mãi như thế, khuyên mãi chẳng nghe. Rồi mắt mũi có làm sao hay ốm lăn ra đó, tao mặc kệ. Mày tưởng mình mày thương à?”
Đấy là tôi khóc Mẹ chị Tạ Phong Tần.