Tác giả: Nhà văn Trần Ngọc Tuấn.
(Viết tháng 6 năm 2014)
Khi Bi xuất hiện trong gia đình tôi, có thể khẳng
định đó là một sự kiện vì nhà tôi có 2 chị em gái. Bi, nói theo ngôn ngữ thời @
thì em ấy...đẹp trai nhất nhà (bố tôi chỉ đoạt ngôi "Á Nam).
Tôi không lý giải được tại sao nhiều gia đình
người Việt mong có con trai mà họ không hiểu rằng cái sự âm dương thiếu cân đối,
thế giới sẽ có nhiều cuộc đại chiến để... cướp con gái. Nhưng thôi, bàn sâu
chuyện này dễ đụng chạm tới tư duy tiểu nông, gia trưởng - một trong những
thành tố cơ bản tạo nên bản sắc văn hóa dân tộc. Mẹ đặt tên em Phạm Hùng Bi. Chị
tôi hỏi: tên Bi sao đệm Hùng? Nghe kinh quá! Mẹ cười, mẹ chiêm nghiệm rồi cứ ai
mà hùng, anh hùng, hùng mạnh, hùng dũng, oai hùng, kể cả hùng hổ cái kết sẽ là
Bi. Nhưng đệm Hùng tên Bi sẽ hóa giải số phận, nó như 2 vế của câu đối ấy. Tôi
buột miệng: con gọi Bi Trố. Mẹ hỏi: tại sao? Tôi trả lời: cho nó dễ thương. Mẹ
tôi mắng yêu: con này, mắt em mày đẹp thế sao gọi là Bi Trố? Thôi, cũng không
sao, tên ấy nghe cũng dễ thương, nhưng chỉ gọi trong nhà thôi nhé. Kê khai hộ
khẩu mà ghi tên em Bi Trố các anh công an công khu vực lại cho nhà mình nhạo
báng chính quyền.