(Trích “Những
mảnh đời sau song sắt)
- Nguyễn Thị Luân,
chuẩn bị nội vụ!
Mỗi lần cai tù xướng
tên một người tù kèm thông báo “chuẩn bị nội vụ” thì ai nấy đều nghĩ
ngay đến cụm từ “đi ép cung.” Thương bạn tù và thương thân, rồi lo
sợ, hoang mang tự hỏi “bao giờ đến lượt mình” là tâm lý chung của người
ở lại.
Người đi, không tự tay
sắp nổi bộ quần áo dù cố tỏ ra bình tĩnh. Nét lo sợ, căng thẳng hiện
rõ trên khuôn mặt tái xanh tái xám. Thường chỉ các vụ trọng án, bị can
mới bị chuyển đi nơi khác để “ép cung.” Lúc tôi chuyển xuống buồng biệt
giam, mọi người cũng bảo tôi bị đi “ép cung”. Tôi nói tôi không bị áp
dụng hình thức đó, nhưng không ai tin.