Pages

Wednesday, June 07, 2023

ĐỒNG BÀO ĐÃ KINH KHIẾP CON NHÀ BÀ LOAN CHƯA?

 Mấy hôm nay, hình ảnh về căn biệt phủ xa hoa của ông đại tá vừa được phong lên hàm thiếu tướng Phạm Bá Hiền – Tư lệnh Binh đoàn 16, trở thành đề tài nóng hôi hổi trên mạng xã hội. Khỏi nói thì cũng biết, cái buổi lễ chúc tụng thành tích “một phát lên tướng” của ông Hiền nó rầm rộ, oai oách cỡ nào.

 

             Phạm Bá Hiền và căn biệt thự khổng lồ (Hình: VNN)

Thôi thì đủ các bộ mặt “khạc ra lửa, mửa ra máu” của tỉnh Hà Tĩnh, quê hương ông Hiền –  từ Bí thư đến Phó Bí thư Thường trực Tỉnh ủy, từ Chủ tịch UBND tỉnh đến Trưởng ban Nội chính Tỉnh ủy, rồi Phó Chủ tịch Thường trực HĐND tỉnh và một lô xích xông lãnh đạo của Bộ Chỉ huy Quân sự, Bộ đội Biên phòng tỉnh, các lãnh đạo ngành công an tỉnh cùng kéo nhau đến chúc tụng. Đấy là chưa kể những đồng chí, hay nhân vật thuộc các ngành/nghề không tiện nói, cũng chẳng tiện liệt kê lên mặt báo, đến chung vui, dây máu ăn phần với ông tướng.

Tuesday, June 06, 2023

GHI NHANH VỀ ĐIỀU 331

Thời gian gần đây, nhà cầm quyền CSVN dùng điều luật 331 không những để bịt miệng giới hoạt động nhân quyền, giới luật sư nhân quyền mà còn áp dụng điều luật này cho một số nhân vật từng chỉ trích những người bảo vệ nhân quyền, giả dụ Nguyễn Phương Hằng (bà chủ Đại Nam). Đợt rồi, ngoài bà Hằng thì một loạt nhân vật dính dáng đến cả “ân” lẫn “oán” với bà này cũng bị tóm theo điều 331, mà thực ra chỉ dùng luật Dân sự giải quyết là xong. Nghĩa là, những người kể trên không dính dáng gì đến các hoạt động nhân quyền.

THAY CHO LỜI GIÃ BIỆT

“Ngày Quê người, đêm Đất mẹ”, tê tái và thấm thía thật. Ông Phạm Hồng Sơn đúng là có cái diễn tả để đời rồi, cần gì bộc bạch thêm nữa. Xưa nay người ta thường nói “hận ly hương”, “sầu ly hương” chứ có ai nói “hỷ ly hương” bao giờ. Nhất là một cuộc ly hương không hẹn ngày hội ngộ. Quê hương bây giờ là “cố quốc”, biết đến bao giờ được thấy lại nhau? Ra đi là sẽ đau, ra đi là sẽ tủi, ra đi là sẽ sầu. Thế mà bước đi không dám ngoái lại nhìn. Mà nhìn ai khi không có nổi bóng dáng một người thân ở phi trường? Không có một ánh mắt, không một cái vẫy chào, không một cái ôm tạm biệt. Buồn gì mà buồn cùng cực như thế hả Nghiên?

 

Hôm nay, hơn hai tuần gia đình con/ em/ cháu rời xa cố quốc. Lẽ ra, lời tạ từ này phải được gửi đến những người thân yêu, những cô chú bác, những anh em bạn hữu sớm hơn. Hai tuần cho một lời tạm biệt là quá chậm trễ, nhưng lại quá ngắn ngủi để nguôi ngoai một tâm hồn. 

 

Tạm biệt Đất Mẹ, tạm biệt quý cha, quý thầy, quý cô chú bác, anh chị em, bạn hữu. Xin nhận từ con/ em/ cháu lời tạm biệt và xin thứ tha, thứ tha cho mọi lầm lỗi cả vô tình hay hữu ý đã làm buồn nhau, làm tổn thương nhau. Chúng con/em/cháu xin tri ân tất cả những tấm lòng đã nâng đỡ, sẻ chia và ủi an gia đình con những lúc khó khăn, trước những biến cố của cuộc đời. Không có những tấm lòng ấy, chúng con không đứng vững.


Thánh lễ cuối cùng của gia đình tôi tại DCCT- Kỳ Đồng, Sài Gòn, trước khi lên đường đi tị nạn.


Con đi, nhưng con luôn nhớ tất thảy mọi người bằng hai tiếng Việt Nam.

Con xin giã biệt, giã biệt để sống đời còn lại với những “ngày Quê người, đêm Đất mẹ”.