Minh họa: Ye-Jinghan-unsplash
Tôi quen với việc đi cung
đến mức cứ sáng ra là chuẩn bị tư thế. Tức là làm vệ sinh cá nhân xong, không nằm
ngả ngón mà ngồi sẵn trên bệ xi-măng. Điều tra viên đến, cai tù mở cửa là tôi
đi cung.
Trong nhà tù Trần Phú hồi
ấy, chắc không ai phải đi cung nhiều như tôi. Cũng không tù nhân nào “nghiện”
đi cung như tôi. Chẳng phải tôi thích đi cung đi cán gì đâu, vui gì khi phải đấu
trí với bọn điều tra viên. Nhưng ít ra, tôi cũng có được một vài tiếng đồng hồ
thoát khỏi cái hộp kín như bưng mang tên “buồng biệt giam” hôi hám, ngột ngạt.
Chả ai thích ở trong ấy cả ngày để gặm nhấm nỗi buồn, để thấy mình giống một
con thú hơn là một con người.