Pages

Wednesday, January 16, 2013

CHO TÔI GỬI MỘT LỜI KHUYÊN


                                                                                                                     Hải Phòng, ngày 14-12-2007
“…Đảng cộng sản Việt Nam đã thành công trong việc cấm đoán người dân tham gia vào các sinh hoạt chính trị, trong biểu tình. Chính sách này đã làm cho người dân thấp kém cả về dân trí lẫn dân khí, đẩy cộng đồng vào tâm thế ỉ lại, phó mặc…”
Tôi là một trong những người đã tham gia cuộc biểu tình ngày 9/12/2007 trước Đại sứ quán Trung Quốc, phản đối chính quyền Trung Quốc thành lập thành phố Tam Sa nhằm quản lý những hòn đảo ở biển Đông trong hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa của tổ quốc ta mà họ xâm chiếm được bằng vũ lực.

Trước đó, tôi có nghe “tin đồn” 

Tang chứng về sự khiếp nhược của
những kẻ gọi là trí thức!
ông hiệu phó một trường Đai học nào đó ở Hà Nội ký công văn yêu cầu cán bộ, sinh viên nhà trường không tham gia biểu tình. Tôi nghĩ là tin thất thiệt. Hôm nay, tận mắt nhìn thấy trên mạng Internet cái công văn với đầy đủ nội dung, tên tuổi, chữ ký và con dấu của con người đó, tôi cảm thấy xấu hổ thay cho một trí thức nô bộc. 



Đảng cộng sản Việt Nam khi chưa cầm quyền đã cổ vũ cho quyền biểu tình của quần chúng nhân dân. Lịch sử đảng cộng sản Việt Nam đều ghi lại những cuộc biểu tình do người cộng sản xúi giục đòi “ dân cày có ruộng”, đòi “dân sinh dân chủ”, đòi “tăng lương, giảm giờ làm”, đòi “độc lập”, đòi “đánh đổ chủ nghĩa thực dân, đế quốc, tư bản...”

Nhưng khi đảng cộng sản nắm được quyền hành trong tay, dù khi thảo Hiến pháp họ công nhận người dân có quyền “đòi” nhưng thực tiễn thì họ cấm người dân đòi bất cứ điều gì. Ngay cả đòi Trung Quốc ngừng thôn tính lãnh thổ, hải đảo của tổ tiên để lại cho dân tộc ta, trong đó có cả họ nữa.

Khi giải tán cuộc biểu tình ngày 9-12 -2007, công an của đảng cộng sản đã loa: “đây là việc của đảng, của chính quyền, để đảng, chính quyền “tự đòi”. Bởi vì đảng độc quyền “đòi”, độc quyền “cho” nên mới có danh từ đảng độc tài toàn trị, phản dân chủ, nhân quyền. Nhưng thôi! Ta nói về một đối tượng khác kinh tởm không kém!

“ Quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách” (“Quốc gia thịnh suy, kẻ thất phu cũng phải có trách nhiệm”). Kẻ thất phu còn thế ắt hẳn bậc sĩ phu phải trách nhiệm gấp nhiều lần.

Động lực để phát triển xã hội nằm ở tầng lớp nào?

- Trí thức!

- Ai là người có thể can gián kẻ cầm quyền làm điều xằng bây?

- Trí thức!

Nhưng ông Hà Quang Thuỵ, hiệu phó trường Đại học Công nghệ Hà Nội không phải là một sĩ phu (danh từ cũ), trí thức (danh từ mới) nếu không muốn nói ông ta là kẻ ngu trung. Cứ xem văn bản cấm sinh viên đi biểu tình do ông ta ký thì rõ.

Biểu tình, là hành vi hợp pháp, chính đáng của quần chúng để tỏ thái độ phản đối một chủ trương, chính sách đối nội hoặc đối ngoại của nhà cầm quyền can dự tiêu cực đến quyền lợi chung của cộng đồng. Biểu tình đã được thừa nhận trong Hiến pháp Việt Nam và trong Công Ước Quốc tế về quyền con người mà Việt nam đã tham gia ký kết. Nếu ông Hà Quang Thuỵ, vì lý do nào đó, từ nhỏ tới già chưa một lần được đọc qua Hiến pháp Việt Nam và Công Ước Quốc tế về quyền con người, thì ông nên tìm đọc ngay. Tại đây, tôi tạm trích dẫn cho ông Thuỵ điều 69 trong Hiến pháp Việt Nam- 1992 nhằm cung cấp cho ông chút hiểu biết sơ đẳng nhất: “Công dân có quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí; có quyền được thông tin, có quyền được hôi họp, lập hội, biểu tình theo quy định của pháp luật”.

Đảng cộng sản Việt Nam đã thành công trong việc cấm đoán người dân tham gia vào các sinh hoạt chính trị, trong biểu tình. Chính sách này đã làm cho người dân thấp kém cả về dân trí lẫn dân khí, đẩy cộng đồng vào tâm thế ỉ lại, phó mặc. Thời Trần, khi nguy cơ có cuộc xâm lăng của quân Nguyên - Mông, chính quyền đã triệu tập hội nghị Bình Than để trưng cầu dân ý nên đánh hay hoà. Thời nay, chính quyền bành trướng Trung Quốc đã thôn tính lãnh thổ, lãnh hải, hải đảo và bắn ghiết nhân dân Việt Nam, nhân dân Việt Nam biểu tình ôn hoà phản đối, đảng cộng sản nói đó là “tụ tập”, là “không được phép”

Trước hành vi thôn tính lãnh thổ nước ta của chính quyền Trung Quốc, Sinh viên và nhân dân Hà Nội đã góp chung tiếng nói phản ứng cùng chính quyền bằng cuộc biểu tình ngày 9/12/2007 là chính đáng. Đó là tiếng nói biểu thị lòng yêu nước, biết đau xót, biết lo cho vận mệnh quốc gia dân tộc, biết hiểu thế nào là nỗi nhục quốc thể, dù đảng cộng sản không cấp phép. Thế mà ông Hà Quang Thuỵ, hiệu phó trường Đại học Công nghệ Hà Nội một trí thức có cỡ, nỡ nào sỉ ký một văn bản a dua vô liêm sỉ đến như vậy.

Ai? Ai đã ra lệnh cho ông ta làm cái việc ngu hèn và có tội với dân tộc như thế này? Dù chữ ký này là kết quả của một sức ép nào đó tôi cũng mạnh mẽ khẳng định rằng: ông ta đã què quặt cả về lương tâm lẫn trí tuệ. Lẽ ra, việc ông nên làm là có thái độ công khai ( nếu đủ dũng cảm) ủng hộ các sinh viên tham gia biểu tình, để thể hiện tình yêu nước, trách nhiệm với dân tộc.

Không như những gì giới truyền thông trong nước xuyên tạc. Sự kiện ngày 9/12/2007 biểu thị cho quyết tâm của người Việt Nam kiên quyết bảo vệ sự toàn vẹn lãnh thổ, hải đảo của tổ quốc chúng ta. Nó cũng gửi lời cảnh cáo đến những kẻ bạc nhược trong chính quyền, hy vọng họ có thái độ mạnh mẽ hơn nữa với chính phủ Trung Quốc, khiến họ phải dè chừng trong mục tiêu lấy quyền lợi chung của dân tộc hay quyền lợi riêng của đảng thống trị đặt lên hàng đầu trong mối quan hệ với Trung Quốc. Nó cũng cảnh báo rằng, bất chấp ngăn cấm, người dân Việt Nam đã bắt đầu có ý thức tham gia các sinh hoạt chính trị thay vì bỏ mặc, buông xuôi cho chính phủ.

Trên tinh thần này, tôi khuyên ông Hà Quang Thuỵ, để xứng đáng với vị trí cá nhân trong tầng lớp trí thức dân tộc, nên công khai xin lỗi những học trò sinh viên của ông đã tham gia cuộc biểu tình ngày 9-12, và ra cổng đại sứ quán Trung Quốc thật sớm để dành một chỗ trong cuộc biểu tình sắp tới.

Hải Phòng, ngày 14-12-2007

Phạm Thanh Nghiên 

1 comment:

  1. Đọc bài này như những lời tâm huyết của người con nước Việt.
    Tạ ơn bạn!

    ReplyDelete