Anh Tú- Minh Hằng- Anh Trí. |
Chắc không ít người cảm
thấy nực cười về tính chất ly kỳ của những cái gọi là “Bản kết luận điều tra vụ
án”, hay “Bản cáo trạng ” do các Cơ quan điều tra, Viện kiệm sát A, B, C gì gì
đó trong hệ thống thực thi pháp luật Việt Nam đưa ra. Nó giống như một câu
chuyện trinh thám ly kỳ và hài hước được “xây dựng”, “sáng tác” vụng về rồi gán
cho cái mác rất nghiêm chỉnh và nghiêm trọng là “quá trình Tố tụng hình sự”. Có
điều, những câu chuyện khôi hài, nực cười ấy lại là những tấn bi kịch cho các
nạn nhân, cho thân nhân của “đương sự”. Và xét rộng hơn, nó là những câu chuyện
buồn cho cả một Dân tộc.
Bản Kết
luận điều tra của Cơ quan cảnh sát điều tra, Công an tỉnh Đồng Tháp ngày
02 tháng7 năm 2014 về “vụ án”: “Gây rối trật tự công cộng” mà cơ quan này khẳng
định các ông bà Bùi Thị Minh Hằng, Nguyễn Thị Thúy Quỳnh, Nguyễn Văn Minh (bị
gọi là “bị can”) là môt câu chuyện mới nhất và rất điển hình cho kết luận trên
của người viết. Nói “mới”, bởi trước “vụ án” này đã có hàng trăm nếu không nói
là hàng ngàn, hàng vạn những “vụ án” vô lý, nực cười và ngớ ngẩn đã bóp chết
không biết bao nhiêu thân phận người dân Việt Nam. Bản thân người viết cũng là
nạn nhân của một câu chuyện như thế. Nói cho ngắn gọn và dễ hiểu: khi
người dân nào đó công khai chỉ trích chế độ, bày tỏ khát vọng về Quyền con
người, bất đồng về chính sách ngoại giao với Trung Quốc ắt sẽ bị cho là mối
nguy hại cho đảng và nhà nước. Như thế tất nhiên phải bị trừng trị. Có
nhiều cách nhưng thông dụng nhất vẫn là cho ngồi tù với một ngàn lẻ một lý do
chả liên quan tới chính trị chính em gì sất. Tinh vi chưa!
Trở lại với cái gọi là “Bản
kết luận điều tra” nói trên, người viết xin không đi vào phân tích các chi tiết
vô lý mà cơ quan an ninh đưa ra. Bởi sự thật đã hoàn toàn bị bóp méo so với lời
kể của các nhân chứng. Chỉ xin nêu một chi tiết thật nhỏ tưởng như không đáng
kể. Nhưng, nó là cơn đau của bất cứ ai còn mang suy nghĩ và tình cảm của một
con người bình thường.
Ở trang
thứ ba của bản kết luận điều tra, vị trí thứ tự số 8 và 9 có ghi sơ về lý lịch
của hai trong số 19 “đương sự” có liên quan là hai anh em ông Huỳnh Anh Tú và
Huỳnh Anh Trí như sau:
8/ Huỳnh
Anh Tú, sinh năm 1968; ngụ: 102 Phạm Thế Hiển, phường 4, quận 8, Tp Hồ Chí Minh
9/ Huỳnh
Anh Trí, sinh năm 1971; ngụ: sống lang thang.
Thì ra
chốn “thiên đường” xã hội chủ nghĩa này, cái sự “sống lang thang” cũng được xem
là một nơi cư ngụ. Ông Huỳnh Anh Trí được chính quyền xác định (đúng hơn là
quyết định) cho sống “lang thang”. Ông Huỳnh Anh Tú- anh ruột ông Trí - có
vẻ “oách” hơn một tí. Ông được gán cho cái địa chỉ cụ thể hẳn hoi. Nhưng
nó - căn nhà số 102 Phạm Thế Hiển, phường 4, quận 8, TP HCM- đã không còn là
nhà của họ nữa kể từ sau khi gia đình họ lưu lạc. Hai anh em bị bắt năm 1999
chỉ vì “hồi còn ở bên Thái Lan thấy cảnh của người Việt sống lưu vong tại
Campuchia và Thái Lan tôi rất bất mãn. Họ bấp bênh quá không một chỗ nương tựa,
không ai bảo vệ quyền con người của họ. Xét ra họ là người vượt biên mà vượt
biên khi không may mắn bị rớt lại không được đi sang nước thứ ba thì cuộc sống
của họ giống như địa ngục vậy, rất đáng thương, chính chỗ đó là động lực khiến
tụi tôi tham gia đấu tranh…(Huỳnh Anh Tú). Nhưng họ bị khép vào thứ tội mới
nghe qua đã …dựng tóc gáy: “khủng bố chống chính quyền
nhân dân”.
Trở về
(nhưng không biết phải về đâu) sau 14 năm bị đọa đày nơi ngục tù cộng sản.
Trong “Giấy chứng nhận chấp hành xong án phạt tù”, của
Tổng cục VIII, trại giam An Phước (nhà tù cuối cùng giam ông Tú) và trại giam
Xuyên Mộc (nhà tù cuối cùng giam ông Trí) yêu cầu hai anh em ông Huỳnh Anh Tú,
Huỳnh Anh Trí “phải trình diện UBND xã/phường/thị trấn nơi về cư trú”. Trình
diện tại “địa phương gốc” xong (vì dù nhà không còn nữa nhưng trước họ từng ở
đó, đăng ký nhân khẩu hẳn hoi), hai anh em họ đến ở với người dì ruột ở quận 4,
Sài Gòn. Chưa đầy nửa tháng, họ phải ra đi (lại vẫn chưa biết sẽ đi đâu) vì gia
đình người dì dù thương cháu đến mấy cũng không chịu được sức ép từ chính quyền
địa phương. Họ bắt đầu những ngày tháng nay đây mai đó để tiếp tục nuôi chí
lớn, tiếp tục con đường tìm kiếm Tự do và Công lý cho Tổ quốc mình. Chính vì
thế, hai anh em họ Huỳnh luôn nhận được sự “quan tâm đặc biệt” của chính quyền
địa phương tại bất cứ nơi nào họ đi qua hay tá túc.
Sự quan
tâm đặc biệt ấy đại loại thế này:
“Thực
tế bây giờ hoàn cảnh của tôi đi đứng hay tạm trú rất phức tạp. Tôi lên làm
chứng minh nhân dân thì họ nói anh không có hộ khẩu thường trú làm sao làm
chứng minh nhân dân? Tôi mới nói là tôi ở tù mới ra, trước đó gia đình tôi vượt
biên, nhà cửa bán hết và cũng không còn hộ khẩu, họ chỉ
đông chỉ tây cuối cùng tôi giống như người vô gia cư” ( Huỳnh Anh Tú)
“ …bây
giờ chưa có việc gì làm, vẫn còn rày đây mai đó…Vừa không có việc làm vừa không
có chỗ nương thân và chính quyền lại không cho phép làm việc, cũng không cung
cấp giấy tờ, hộ khẩu vậy chúng tôi làm sao sống được giữa xã hội bây
giờ?….
“Thật sự
bây giờ tôi cũng không biết nói như thế nào. Anh em Dân chủ trong nước
nếu mà ai mở rộng vòng tay thì chúng tôi đến và tôi chỉ biết ghi nhận mà thôi.
Thật sự thì cuộc sống anh em chúng tôi rất bấp bênh, nhà cửa không có…
“…nói tới
hiện tại hay tương lai thì hiện nay tôi đang khó khăn. Không nhà không cửa,
không người thân. Trong mười bốn năm tôi đã lưu lạc với gia đình đã mười mấy
năm tại Campuchia, Thái Lan sau 14 năm ở trong ngục tù hôm nay ra tù tưởng rằng
sẽ được một mùa xuân gọi là chút ý nghĩa. May mà có vòng tay mở rộng của chị
Minh Hằng đón anh em chúng tôi chứ tôi nghĩ chắc họ muốn ép tôi vào đường cùng. Cho
dù họ khủng bố tôi hay tôi có sống qua đêm nay hay không tôi không biết vì sức
khỏe tôi bây giờ rất yếu”. (Huỳnh Anh Trí).
Cái “đêm
nay” mà ông Huỳnh Anh Trí nhắc tới là Đêm giao thừa – thời khắc thiêng
liêng nhất trong một năm và cũng là thời khắc con người ta cần phải yêu thương
nhau nhất. Cái đêm mà “nhà chị Bùi Minh Hằng bị công an bao vây từ 9
giờ tối tới gần sáng” nhưng “rất may là không có chuyện đáng
tiếc xảy ra mặc dù công an đã dùng xe ủi sập một phần cổng nhà nhưng họ không
tấn công vào như mọi người dự đoán”.
Công nhận
may thật! May là khi ấy chỉ bị “ủi sập một phần cánh cổng” mà không ai… bị sao
cả. Vì mãi hơn 10 ngày sau, gần hai mươi người trong đó có cả bà Bùi Thị Minh
Hằng, anh em ông Huỳnh Anh Tú, Huỳnh Anh Trí mới bị bắt, bị đánh đập về cái gọi
là tội “gây rối trật tự công cộng” khi đang đi thăm người quen,
chính xác là đang tham gia giao thông một cách bình thường và đúng luật. Càng
may hơn là sau mấy ngày bị tạm giam, bị tịch thu (cướp) tài sản cá nhân, bị
đánh đập thì mười mấy người được thả, chỉ có ba người là bà Bùi Thị Minh Hằng,
ông Nguyễn Văn Minh và bà Nguyễn Thị Thúy Quỳnh “được” giữ lại để bổ sung nhân
lực đang bị khuyết thiếu trong nhà tù. Nên mới có cái bản kết luận điều tra
(khảo) trên. Cái sự “may” trong Đêm Giao Thừa ấy còn là không ai bị …chết ngay.
Mà tới tận mấy tháng sau, chính xác là ngày 5 tháng 7 năm 2014, mới có người
phải chết. Ông Huỳnh Anh Trí đã qua đời ở tuổi 43 do nhiễm HIV/AIDS
trong thời gian bị cầm tù. Nguyên nhân dẫn đến việc ông Trí bị
nhiễm HIV được chính ông, cũng như nhiều nhân chứng đáng tin cậy và ngay cả
người viết cũng khẳng định rằng do chính sách tàn bạo và bất nhân của nhà tù
gây ra. (xin xem phóng sự gồm 4 video clip do Truyền Thông Chúa Cứu Thế Việt
Nam (VRNs)thực hiện, vạch trần một tội ác khủng khiếp của chế độ CSVN đối với
những người bất đồng chính kiến).
Người Tù
nhân lương tâm Huỳnh Anh Trí, khi cận kề cái chết vẫn không sợ chết. Vẫn bình
thản và an nhiên. Vẫn không thù hận dù ông có nhiều lý do nhất để thù hận. Vẫn
lo lắng cho người khác dù biết cơ hội dành cho mình đã không còn nữa. Câu hỏi
của ông với Linh mục Anton Lê Ngọc Thanh “Con thì đã xong rồi, nhưng còn
các anh em trong tù thì sao?” mãi mãi là một nỗi ám ảnh cho tất cả
chúng ta, những người còn biết xót thương thân phận con người.
Cuộc đời
ngắn ngủi bốn mươi ba năm với những năm tháng phiêu dạt tại xứ người và thời
tuổi trẻ bị chôn vùi trong chốn ngục tù. Nhưng, chắc chắn lịch sử sẽ dành cho
ông một chỗ dù khiêm tốn nhưng hết sức trang trọng và xứng đáng như sẽ dành cho
người thầy giáo, Tù nhân lương tâm Đinh Đăng Định và nhiều người khác đã vì Tự
do của Đất nước này mà chịu cành tù đày. Không có ngôi nhà riêng do mình sở
hữu, nhưng Huỳnh Anh Trí chưa bao giờ là “kẻ lang thang không nơi cư
ngụ” cho dù nhà cầm quyền này muốn thế. Ông sống trong sự bao
bọc, tình yêu thương của đồng đội, của đồng bào mình và đã dành những tháng
ngày ngắn ngủi cuối đời với chút sức lực cuối cùng để lên tiếng cho Tự do và
Nhân quyền của quê hương Việt Nam. Trong một lần nói chuyện với tôi, Huỳnh Anh
Tú có nói rằng ngoài cuộc sống của mình, ông sẽ sống thêm phần của em trai ông
- Huỳnh Anh Trí. Vâng, chúng ta- những người Việt Nam khốn khổ- không chỉ sống
riêng cho bản thân mình mà còn sống thêm phần cho người khác. Như chúng ta đã
phải mang hai thân phận trong một cuộc đời mình: thân phận của riêng mình và
thân phận của cả một Dân tộc.
Xin hãy yên
lòng nhé, Huỳnh Anh Trí!
Dau so't và cam phuc su tranh dâu' gian khô , bên`bi cua ca'c nhà dân chu chông' lai dôc tài den tôi' ,bât' nhân , ban' nuoc'.
ReplyDeleteMoi nguoi` Viêt phai tiêp' tay dê Vn tiên' vào trào luu thê' gioi' van minh.
Yêu Vn dân chu