Dân Làm Báo - Sau gần một tháng phát động, chiến dịch Chúng Tôi Muốn Biết
(CTMB) đã đón nhận được nhiều hưởng ứng rộng rãi. Theo các thành viên
của Mạng Lưới Blogger Việt Nam (MLBVN) đây là một nỗ lực lâu dài và
tháng vừa qua là giai đoạn I nhằm tạo sự quan tâm của nhiều người
và xây dựng nền tảng cho một tiến trình và mục tiêu tranh đấu lâu dài:
người dân bước ra khỏi sợ hãi, dùng "Quyền Được Biết" của công dân để
công khai đặt vấn đề và tranh đấu cho mọi vấn nạn của đất nước.
Dân Làm Báo gửi đến bạn đọc trong thôn cuộc phỏng vấn với chị Phạm Thanh Nghiên,
một thành viên nòng cốt của MLBVN. Chị là người đã từng bị kết án 4 năm
tù giam vì "tội" tọa kháng tại gia để phản đối Tàu cộng xâm lược. Mặc
dù đang ở trong tình trạng bị "cầm tù tại gia 3 năm", chị vẫn kiên trì
sát cánh cùng với bạn bè trong công cuộc tranh đấu, đặc biệt là với
chiến dịch "Chúng Tôi Muốn Biết".
DLB: Sau gần một tháng chuyển động, xin chị cho biết những kết quả đã đạt được của chiến dịch CTMB.
PTN: Theo đánh giá chung của các thành viên cũng như bạn bè mà tôi quen
biết thì CTMB đã đạt được một số thành quả đáng khích lệ. Từ những ngày
đầu, đã có nhiều khuôn mặt mới, đặc biệt là các bạn trẻ và phái nữ đã
hưởng ứng tham gia. Theo tôi, những cá nhân này đã là chất xúc tác dẫn
đến sự lên tiếng ủng hộ chính thức của nhiều đoàn thể. Cho đến nay đã có
11 tổ chức đồng hành cùng MLBVN(*).
DLB: Chị có những ấn tượng nào về những hỗ trợ ấy?
PTN: Xin mời các bạn xem tấm ảnh của Hòa Thượng Thích Nhật Ban, đây là
một ngạc nhiên thú vị đối với tôi về những điều mà mỗi người trong chúng
ta muốn biết:
Khi khởi động chiến dịch, anh chị em chúng tôi quyết định chỉ dùng khẩu hiệu ngắn gọn là Chúng Tôi Muốn Biết thay vì tập trung vào một vấn đề riêng nào đó. Chọn lựa này nhằm để xác định bản chất nền tảng của chiến dịch: "Quyền Được Biết là một Quyền của Con Người", từ đó mở ngỏ cho mọi cá nhân, tập thể chọn lựa những điều "muốn biết" để tranh đấu. Chỉ với 11 chữ "Tôi Muốn Biết... Lăng Ba Đình... có cái gì? thật không?" thầy
Thích Nhật Ban đã công khai mở cho mọi người một "mảng tối" về lãnh tụ
tối cao của đảng cộng sản Việt Nam. Nếu bạn đọc 11 chữ ấy, bạn có thể
hiểu sâu sắc cụm từ "Tôi muốn biết"; nó không chỉ đơn thuần là một câu hỏi. Dấu ? đã được dùng như một thế đánh công khai.
DLB: Một số người cho rằng họ đã biết rõ thực trạng Việt Nam cần gì
phải hỏi và nếu có hỏi đảng và nhà nước cộng sản thì chẳng khác gì đàn
gãi tai trâu, chẳng bao giờ họ trả lời. Chị nghĩ sao?
PTN: Tôi cho rằng chúng ta có thể hiểu được thực trạng của Việt Nam, bản
chất của chế độ nhưng không thể biết tường tận mọi dữ kiện về tất cả
những tội ác mà họ đã gây ra, nhất là những điều nằm trong mảng tối bị
che đậy, điển hình là những ký kết trong Hội Nghị Thành Đô. Và cho dù
một số người chúng ta biết rõ một vấn đề nào đó thì không có nghĩa là
nhiều người dân khác biết tường tận. Chúng Tôi Muốn Biết không
phải chỉ để đòi hỏi nhà cầm quyền phải trả lời, nó cần được xem là
phương thức công khai để chuyển tải những điều cần được biết đến đám
đông và dùng những điều cần phải biết đó để tranh đấu cho sự tồn vong
của đất nước. Tôi tin rằng điều tệ hại nhất của một xã hội bị bưng bít
thông tin là rất nhiều người không biết rằng họ không biết rất nhiều điều.
Chúng tôi có mong đợi rằng hỏi là sẽ được trả lời không? Dứt khoát là
không! Nếu vậy chúng tôi hỏi để làm gì? Chúng tôi "dùng câu hỏi" và
"quyền được biết" để công khai cho mọi người biết đất nước chúng ta đang
có nhiều vấn đề bị bưng bít và chúng ta sẽ tranh đấu cho ra lẽ. Chỉ có
mang ánh sáng soi vào bóng tối thì tội ác mới chấm dứt.
DLB: Cũng có một số người cho rằng chiến dịch CTMB chỉ là những hành
động ảo, trên mạng, chụp hình cho vui chứ không có tác động gì. Ngược
lại thì có suy nghĩ đây là một chiến dịch sai lầm, tự chỉ đường cho an
ninh bắt hết những ai xuất hiện công khai với thông điệp Tôi Muốn Biết.
Chị cho biết ý kiến của chị về vấn đề này.
PTN: Đây là nghệ sĩ Kim Chi:
Ai bảo đây là ảo!? Và đây là thầy Phạm Minh Hoàng, chị Đỗ Thị Minh Hạnh, anh Nguyễn Bắc Truyển:
Những người này đã từng bị tù đày vì tranh đấu cho tự do, dân chủ, nhân
quyền. Họ có rất nhiều kinh nghiệm và đang tiếp tục hy sinh đời sống
riêng tư cho công cuộc chung, vẫn phải đối diện với hiểm họa tù đày thì
hẳn nhiên họ phải chọn những hành động tranh đấu nào mà họ cho rằng xứng
đáng với những giá phải trả.
Và đây là nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa cùng với vợ của ông, người vừa mới
ra khỏi tù vì "tội" tranh đấu để bảo vệ chủ quyền biển đảo và đa nguyên,
đa đảng:
Chỉ hơn 1 tuần sau 6 năm tù đày, ông đã khẳng định sẽ tiếp tục dấn thân vào con đường đấu tranh dân chủ cho Việt
Nam. Một trong những hành động đầu tiên mà ông thực hiện đó chính là
việc công khai ủng hộ và tham gia chiến dịch Chúng Tôi Muốn Biết vì theo ông: "Phong trào “Chúng tôi muốn biết” là phong trào đòi hỏi rất chính đáng và
thiết thực. Chúng ta sẽ đẩy mạnh cuộc cách mạng dân chủ hóa đất nước
bằng những hoạt động “sát sườn” này..." (**)
Về ý kiến cho rằng đây là một chiến dịch sai lầm dẫn đến việc an ninh sẽ
bắt hết thì tôi xin được ngắn gọn như sau: Đầu tiên chúng ta phải tự
hỏi rằng tại sao quyền được biết là một quyền của con người mà khi con
người đòi hỏi quyền này thì sẽ bị tống xuất vào nhà giam? Thứ hai, khi
có người muốn biết về một điều gì đó của đất nước mà bị bắt thì điều đó
cho thế giới thấy là nhà nước Việt Nam không tôn trọng nhân quyền như họ
rêu rao. Thứ ba, khi bị bắt vì muốn biết cụ thể về một vấn đề - điển
hình như Hội Nghị Thành Đô thì nhà nước Việt Nam đã mặc nhiên thừa nhận
rằng đây là một điểm nhạy cảm mà họ phải bưng bít bằng mọi giá. Kết luận
lại là nếu an ninh bắt tất cả chúng ta chỉ vì mỗi người công khai cầm
tờ giấy có hàng chữ "Chúng Tôi Muốn Biết" thì thú thật không có
gì ngoạn mục và thích thú hơn khi điều đó xảy ra, khi cả nước và khắp
nơi trên thế giới chứng kiến hàng trăm người Việt Nam bị bắt chỉ vì "muốn biết".
DLB: Nhân ngày Quốc Tế Quyền Được Biết, một Đêm Ca Nhạc Đấu Tranh “Chúng Tôi Muốn Biết”
với tiếng hát của nhiều Tù Nhân Lương Tâm trong nước và các ca sĩ hải
ngoại sẽ được tổ chức tại Nam California, dường như chiến dịch này đã
lan tỏa và được sự ủng hộ từ đồng bào nước ngoài?
Phạm Thanh Nghiên |
DLB: Chị vừa nói đến phong trào CTMB. Khi nào thì một chiến dịch trở thành một phong trào?
PTN: Khi chiến dịch được khởi xướng bởi một nhóm, đoàn thể và dẫn đến sự
tham gia đông đảo hơn của nhiều thành phần, và kéo dài thì lúc đó chiến
dịch trở thành phong trào. Như trong Thư ngỏ của MLBVN về chiến dịch Chúng Tôi Muốn Biết: "Từ
khắp mọi miền đất nước đã tiếp nối nhau xuất hiện hình ảnh những công
dân Việt Nam với hàng chữ "Tôi
muốn biết", "I want to know", "Chúng tôi muốn biết", "We want to know",
"Được biết là quyền của công dân", "It's our right to know", cũng như
nối tiếp nhau xuất hiện nhiều bài viết cổ vũ hay làm sáng tỏ chiến
dịch. Chiến dịch "Chúng Tôi Muốn Biết" đang trở thành một phong trào chung của tất cả chúng ta. Trong “phong trào chung của tất cả chúng ta" ấy, Mạng Lưới Blogger Việt Nam tự xem mình là một phần tử nhỏ bé của tập hợp..." Và chúng tôi thật sự tin như thế.
DLB: Những bước kế đến cho chiến dịch này? và khi nào thì phong trào Chúng Tôi Muốn Biết chấm dứt?
PTN: MLBVN đã hoàn tất giai đoạn đầu kéo dài 1 tháng của chiến dịch
CTMB. Đó là khai mở ý niệm và tìm kiếm sự hỗ trợ của mọi người. Tôi tin
rằng MLBVN đã thành công và đạt được mục tiêu ngắn hạn đã dự tính ban
đầu. Ngày hôm nay, như tôi đã trình bày, CTMB từ một chiến dịch đã lan
toả thành một phong trào chung.
Bước kế đến là nhiều đoàn thể, cá nhân độc lập cùng nhau vận động nhiều
người cùng đặt vấn đề, tranh đấu để yêu cầu Quốc hội phải bạch hóa Hội
Nghị Thành Đô với những ký kết giữa hai đảng cộng sản Việt Nam và Tàu
cộng mà chúng ta chỉ có thể suy đoán những dữ kiện tiềm ẩn ở đằng sau,
nhưng hậu quả của nó thì ai cũng đã thấy rõ là có những ảnh hưởng vô
cùng nghiêm trọng đến sự tồn vong của Tổ quốc. CTMB là một thế đánh của
phong trào Dân Chủ. Đây là một tiến trình dài, nhiều gian nan, thử thách
và chỉ thật sự chấm dứt khi Việt Nam có Tự Do và Dân Chủ.
Nhân đây tôi cũng muốn chia sẻ cùng mọi người về khuynh hướng hoạt động của MLBVN: trong việc chọn lựa một công việc, một hành động, chúng tôi không chọn công việc mà người giỏi nhất, can đảm nhất có thể làm. Ngược lại chúng tôi chọn hành động dễ nhất, đơn giản nhất mà bất kỳ người dân nào cũng đều có thể làm được. Chúng tôi tin rằng một ngọn sóng lớn sẽ mau chóng tan vỡ thành bọt biển nhưng hàng nghìn đợt sóng lăn tăn sẽ tạo nên những ngọn sóng thần. Chúng tôi tin vào số đông, tin vào những hành động nhỏ bé của hàng nghìn người sẽ làm nên những cuộc đổi thay.
Nhân đây tôi cũng muốn chia sẻ cùng mọi người về khuynh hướng hoạt động của MLBVN: trong việc chọn lựa một công việc, một hành động, chúng tôi không chọn công việc mà người giỏi nhất, can đảm nhất có thể làm. Ngược lại chúng tôi chọn hành động dễ nhất, đơn giản nhất mà bất kỳ người dân nào cũng đều có thể làm được. Chúng tôi tin rằng một ngọn sóng lớn sẽ mau chóng tan vỡ thành bọt biển nhưng hàng nghìn đợt sóng lăn tăn sẽ tạo nên những ngọn sóng thần. Chúng tôi tin vào số đông, tin vào những hành động nhỏ bé của hàng nghìn người sẽ làm nên những cuộc đổi thay.
DLB: Xin cám ơn chị Phạm Thanh Nghiên. Ban Biên Tập DLB tin rằng
Quyền Được Biết là một thế đánh nhằm giúp dân Biết Được Quyền, là bước
khởi đầu để nhiều người bước ra khỏi sự sợ hãi.
Nhà báo Trương Minh Đức
Ông Nguyễn Văn Ngọc và HT Thích Nhật Ban
Những chiếc áo WE want to know được tự thực hiện
để chào mừng Ngày Quốc Tế Quyền Được Biết
* Hình banner: PHO.
__________________________________________
Chú thích:
(*)
No comments:
Post a Comment