Sự việc thương tâm của bà Lê Thị Châm, một dân oan tại Hải
Dương, bị xe máy xúc cán qua người trong khi bà và nhiều người dân khác đang
tranh đấu để bảo vệ đất đai của mình đã làm dư luận khắp nơi trong và ngoài
nước phẫn uất. Sự phẫn nộ lại càng dâng cao khi ngay sau đó những người cầm
quyền và công an đã trắng trợn chối bỏ vụ việc. Để ghi lại phần nào tâm tư của
dư luận, chúng tôi đã phỏng vấn một số người quan tâm đến vụ việc này cùng câu
hỏi sau:
Anh/chị/ bạn nghĩ gì về việc bà Lê Thị Châm bị cán bởi máy xúc
trong lúc giữ đất? Và nghĩ gì khi Trung tá Nguyễn Trọng Hiển, Phó trưởng Công
an huyện Cẩm Giàng nói rằng: “Chúng tôi khẳng định không có việc xe máy
xúc đè qua người dân?”.
Chị Ca Dao -
một phóng viên đang sinh sống tại Pháp: Việc bà Châm bị cán bằng xe ủi đất có lẽ chỉ là một trong muôn
ngàn sự đàn áp, nỗi oan ức ở Việt Nam. Đã có những cái chết bị lãng quên hay cố
tình bị lãng quên trong đồn công an, dưới gầm cầu, ngoài đường phố. Sự việc
ngày hôm nay của bà Châm gây chấn động dư luận, truyền thông trong và ngoài
nước đều đồng loạt đăng tải, ngày cả trang Ireport của CNN cũng đưa tin này.
Tại sao?
Có lẽ vì bà là một người dân oan, chỉ vì đòi lại đất của mình mà
bị cán ngay trên vùng đất dựng lên bằng mồ hôi, nước mắt, và hôm nay, bằng cả
máu của mình.
Hay có lẽ vì câu nói vô trách nhiệm của phó trưởng công an huyện
Cẩm Giàng: Trung tá Nguyễn Trọng Hiền: “chúng tôi khẳng định không có việc máy xúc đè qua người dân.”
Và Nguyễn Văn Phương - Trưởng Ban quản lý khu công nghiệp tỉnh
cũng khẳng định như đinh đóng cột rằng: “Làm gì có chuyện máy xúc chèn qua người dân?”
Vô cảm hơn nữa, chủ tịch huyện Cẩm Giàng là Vũ Hồng Khiêm nói
một cách vô tư: “Đây
là clip ghép”!
Hình ảnh chiếc áo xanh bao bọc tấm thân gầy gò của người dân oan
Hải Dương nằm sóng sượt bên nền đỏ thẩm của lá cờ đỏ sao vàng như nói lên hệ
quả của 85 năm mà chiếc cày của đảng cộng sản đã giày xéo lên mãnh đất quê
hương.
Cách đây mấy năm, con chó của tôi băng qua đường, bị chiếc xe
cán phải. Mọi người hoảng hốt gọi xe cứu thương. Xe cứu thương chở chú chó vào
clinique cho thú vật. Cảnh sát có mặt tại hiện trường không đầy 5 phút sau đó.
Người lái xe rối rít xin lỗi và trả phí tổn nhà thương. Chú chó không chết, chỉ
bị thương nặng. Hôm sau, người lái xe tới nhà tặng hoa cho tôi như một lời xin
lỗi, mặc dù lẽ ra lỗi ở tôi đã không giữ chó trong nhà mà để chạy rong ngoài
đường. Thế mới biết, số phận của một con người ở thiên đường Xã hội chủ nghĩa
Việt Nam còn thua cả một con chó ở xứ Tư bản giãy chết!
Nếu chủ tịch tỉnh Hải Dương không làm rõ vụ này, trị tội đích
đáng kẻ vô trách nhiệm, đền bù xứng đáng cho gia đình nạn nhân thì hai
chữ “nhân quyền” từ cửa miệng Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng ở Nhà
Trắng cách đây vài ngày chỉ là một lời nói dối không hơn không kém.
Anh Quang Nam - phóng viên đài Đáp Lời Sông Núi tại Hoa Kỳ: Thật là ngoài sức tưởng tượng của con người. Đảng CSVN
từng một thời dựa vào tầng lớp nhân dân nghèo khổ để gầy dựng hệ thống quyền lực
trong nhiều năm. Nhưng hôm nay, chính những người dân thấp cổ bé họng lại là
nạn nhân của sự tận cùng của tội ác do đảng cộng sản gây nên. Thật sự, người
dân Việt Nam như bà Lê Thị Châm đã không còn gì để mất ngoài sinh mạng mình. Và
sự kiện hôm nay đã là một minh chứng hùng hồn rằng đảng CSVN sẵn sàng cướp tất
cả, kể cả sinh mạng của dân lành, để làm giàu cho bản thân và phe nhóm.
Cô Hương Thu -
một giáo viên đang làm việc tại Hải Dương đặt ra nghi vấn: Vụ này liệu công an có thí mạng kẻ lên điều khiển máy xúc
thay cho kẻ lái chính không? Và liệu bệnh viện có tiếp tay cho công an để cho
cô Châm chết, hòng trốn tránh trách nhiệm và bưng bít thông tin không? Uất tận
cổ!
Anh Chân Như -
phóng viên đài RFA: “Khốn nạn”, chỉ hai chữ đó thôi. Chấm hết!
Blogger Mẹ Nấm, Nha Trang: Hành động điều khiển xe ủi đất cán qua người bà Châm là
hành vi giết người có chủ đích.
Điều quan trọng hơn tôi nghĩ nhiều người cần có câu trả lời đó
là vì sao tên lái xe lại nhẫn tâm làm như vậy? Ai bảo kê cho anh ta hành động
như vậy?
Bên cạnh đó, tôi không lấy làm ngạc nhiên với câu trả lời của
ông Hiền - Phó trưởng Công an huyện Cẩm Giàng, bởi dối trá là thói quen của các
quan chức Cộng sản.
Ngày hôm nay, mỗi người dân là một chiến sĩ thông tin, và mạng
Internet là nơi bóc trần sự dối trá của Cộng sản rõ ràng nhất. Tôi nghĩ, thời
tàn của Cộng sản đã đến rồi!
Anh Trần Văn Cương, Hải Phòng: “Cộng sản là dối trá, là tội ác. Nhưng không thể dùng hai
chữ “cộng sản” để lý giải cho mọi tội ác và mọi điều dối trá của nó được. Có lẽ
phải hiểu là cộng sản không nói láo thì không sống được (hay sao đấy!). Mọi sự
rõ ràng như thế, bị thâu hình rõ mồn một như thế mà nó vẫn muốn cho người ta
chửi. Không hiểu nổi! Chả lẽ họ lại “quyết tâm ngu” đến thế sao”.
Ông Huỳnh Anh Tú, cựu Tù nhân chính trị tại Sài Gòn: “Thật
xót xa cho dân Việt Nam. Chỉ vì muốn bảo vệ mảnh đất của mình mà phải nhận lãnh
một hậu quả nghiệt ngã như thế. “Người trong một nước phải thương nhau cùng”,
vậy mà có thể tàn nhẫn với đồng bào ruột thịt mình như thế. Phải chăng đây là
một trong những sản phẩm ưu việt của chế độc tài đảng trị? Thay vì đàn áp đồng
bào mình thì hãy hướng về biển Đông để đối đầu với quân xâm lăng tàu cộng đang
xâm thực nước Việt Nam kìa”.
Blogger Dương Lâm, Đà Nẵng: Việc xe cán qua người bà Châm làm em nghĩ đến 2 góc độ: 1- Đó là
một hành động man rợ, phi nhân tính của kẻ lái xe. 2- Động cơ nào tiếp động lực
cho hành động đó? Ai hoặc nhóm người nào đã tạo ra và dung dưỡng, bao che cho
tội ác đó tồn tại trong cộng đồng này.
Blogger Võ Trường Thiện, Nha Trang: Tôi thì nghĩ, sau ngày hôm nay, người nông dân họ có tiếp tục
tay không chịu đựng đổ máu trước chiếc máy xúc nặng vài tấn kia nữa không, hay
là họ sẽ cùng nhau tìm các hất đổ hoặc đốt nó để ngăn cản sự việc này tái diễn
thêm lần nữa?
Ông Phạm Văn Thành, cựu TNCT hiện đang sống tại Pháp: Đây là hành vi liên đới chặt chẽ giữa Nhóm Tư Bản Đỏ và Hệ
Thống Cầm Quyền. Sự bao che này bắt mọi người còn giữ lương tâm phải nhận ra
rằng chúng là một tập đoàn liên đới tạo nên tội ác. Phải chăng chính quyền địa
phương đã bật đèn xanh cho người lái máy ủi đất? Và nhiều phần trăm người giành
volant nhấn ga cán lên người bà Châm là công an.
Vụ án 6 người tại Bình Phước có dấu hiệu kết thúc giả để truyền
thông chính thống dùng vụ án ấy để che mờ đi vụ án chấn động này. Trong tình
hình hỗn loạn ý chí ở thượng tầng, cần phải tìm ra quan điểm phe phái của nhóm
chính quyền Hải Dương nói chung, Cẩm Giàng nói riêng... xem có yếu tố Tàu giật
dây hay không? Vì hành động của người điều khiển máy ủi hạng nặng là hành động
cố ý. Vì thế. Sẽ còn nhiều uẩn khúc nếu không tìm ra nhân thân của tay tài xế
ấy.
Xin tạm ngừng những xót lòng, những phẫn nộ bằng những giòng chữ
sau đây của anh Trần Hạnh đăng trên Facebook của anh:
Chúng ta cần mở mắt để thấy:
1. Nạn nhân không chỉ là một người mà là cả 95 triệu người VN
2. Thủ phạm không chỉ là một người mà là toàn thể đội ngũ lãnh đạo
ĐCSVN
3. Công cụ đàn áp không chỉ là một chiếc xe xúc mà là cả một hệ
thống 'luật pháp' và một lực lượng công an mật vụ
Có giết tên tài xế này thì còn cả vạn tên tài xế khác. Đừng trả
thù cá nhân. Cần phải giải quyết vấn đề tận gốc rễ.
Hỡi dân tôi, đây có phải là chuyện đáng quan tâm hơn cây xanh,
bóng đá và tư thế ngủ của hoa hậu hay không?
No comments:
Post a Comment