Khoảng hơn chục năm trước, khi thực hiện một cuộc bắt bớ nhằm vào một nhân vật bất đồng chính kiến, một nhà hoạt động nhân quyền, phía công an chí ít còn muốn ra vẻ ta đây là nhà nước pháp quyền. Họ lùa một lực lượng hùng hậu mặc sắc phục, đeo lon, đeo cấp số hiệu, mang xe thùng đùng đùng xông vào nhà dân để bắt. Cho ra vẻ đúng luật, người bị bắt sẽ được giao các quyết định liên quan đến mình như lệnh bắt, lệnh khám xét, lệnh tạm giam…, dù thường là sau đó gia đình nạn nhân không nhận được mảnh giấy nào. Nhưng tối thiểu vào lúc đó, người bị bắt cũng được hưởng cái “đặc ân” là biết mình bị cáo buộc vi phạm điều luật nào trong (cái gọi là) “Bộ luật hình sự” của (cái gọi là) Nhà nước CHXHCN Việt Nam.
Những năm gần đây, đặc biệt
là sau sự kiện Formosa (sau năm 2017,) dường như vở kịch “thực thi pháp luật” vừa
rườm rà, không đủ sức giới thiệu sự khủng bố, nên nhà nước công an trị đã chuyển
sang sử dụng phương thức “bắt cóc,” cho tiện.
Có thể liệt kê một số vụ
bắt cóc điển hình nhắm vào những nhà hoạt động về môi trường hay nhân quyền như
Nguyễn Văn Hóa, Hoàng Đức Bình, Trần Hoàng Phúc, Nguyễn Bắc Truyển, Trương Minh
Đức, Nguyễn Đức Hùng, Ngô Văn Dũng, các thành viên Nhóm Phổ Biến Hiến Pháp,… Những
người này đều bị bắt cóc ở ngoài đường bởi những kẻ mặc thường phục (mật vụ.)
Thậm chí nhiều người bị
đánh đập dã man như ông Hóa và ông Bình. Không một văn bản lệnh nào về việc bắt
giữ được gửi đến thân nhân của những người này.
Cụ thể, anh Nguyễn Văn
Hóa bị bắt ngày 11 Tháng Một năm 2017 khi đang đi trên đường, nhưng mãi tới
ngày 23 Tháng Giêng, sau khi gia đình làm đơn gửi đi các cơ quan tỉnh thì mới
nhận được thông báo tạm giữ của phía công an. Ban đầu, công an bịa lý do Hóa có
hành vi “ăn cắp xe máy và buôn bán ma túy” để tiến hành vụ vây bắt. Nhiều ngày
sau, gia đình Hóa nhận được thông báo “Tạm giam bị can” của Cơ quan An ninh Điều
tra, Công an tỉnh Hà Tĩnh ký ngày 20 Tháng Một năm 2017 với cáo buộc “Lợi dụng
quyền tự do dân chủ xâm phạm quyền, lợi ích hợp pháp của tổ chức, công dân”
theo điều 258.
Hầu hết các thành viên của
nhóm Phổ Biến Hiến Pháp bị nhà cầm quyền bắt cóc rải rác từ cuối Tháng Tám đến
đầu Tháng Chín 2018. Người thân của họ đã tuyệt vọng tìm kiếm bằng nhiều cách,
nhưng vô ích.
Ngày 27 Tháng Chín, bà
Nga Kim, vợ ông Ngô Văn Dũng, loan tin trên truyền thông rằng bà đã tìm thấy chồng.
“Tôi tìm thấy chồng tôi rồi. Bị giam ở số 4 Phan Đăng Lưu, Sài Gòn,” bà Nga nói
với phóng viên BBC.
Tương tự là trường hợp của
Nguyễn Đức Hùng, một người bảo vệ môi trường đầy nhiệt huyết và quả cảm, nhưng
ít được công luận chú ý vì anh chọn cách hoạt động âm thầm.
Ngày 14 Tháng Một năm
2022, như đã hẹn trước với người anh trai, Nguyễn Đức Hùng bắt xe khách Hoa Lợi
từ Hà Tĩnh để vào Bình Thuận. Đi đến khu vực cổng chào xã Kỳ Nam, Hà Tĩnh, chuyến
xe chở Hùng bị một nhóm mật vụ chặn lại và anh bị lôi đi trước sự chứng kiến của
toàn bộ hành khách.
Lúc đó vào khoảng 3 giờ
chiều ngày 14 Tháng Một năm 2022. Sau hơn mười ngày tìm kiếm khắp nơi, người
thân của Hùng đến nhà xe Hoa Lợi thì được nhân viên tường thuật lại sự việc
trên.
Blogger Nguyễn Chí Tuyến (Ảnh: Mekong Review)
Hơn một tháng sau khi
Hùng bị bắt, cơ quan an ninh điều tra mới chịu “nhả” tấm giấy tạm giam về cho
gia đình, tất nhiên là gia đình phải liên tục đi đòi, với sự đồng hành của vị
cha xứ và nhiều giáo dân trong vùng. Ngày 13 Tháng Bảy 2022, nhà cầm quyền đưa
Hùng ra xét xử trong một phiên tòa không có luật sư và kết án anh 5 năm 6 tháng
tù giam theo điều 117. Gia đình anh lại chỉ biết tin sau khi đọc báo nhà nước.
So với những vụ việc vừa
kể trên, trường hợp của các ông Phan Vân Bách, Nguyễn Chí Tuyến và Nguyễn Vũ
Bình mới đây có vẻ như… may mắn hơn đôi chút. Các ông “được” bị bắt ở nhà,
không đến nỗi bị vu là ăn cắp, buôn tiền giả hay buôn ma túy như một số người
cùng chí hướng khác.
Nhưng việc đi đòi các loại
giấy tờ, hay tối thiểu chỉ là những thông tin miệng từ phía công an để được biết
các ông bị bắt theo tội gì, cũng là một hành trình đầy gian nan đối với các bà
vợ.
Hơn hai tháng nay, gia
đình chưa được biết ông Phan Vân Bách bị bắt vì lý do gì. Trong một lần đi tiếp
tế, bà Nguyễn Thị Yêu đọc được thoáng qua dòng chữ “tuyên truyền chống nhà nước…”
ghi trên tấm phiếu gửi lưu ký cho chồng. Tờ giấy thông báo tạm giam mà bà nhận
được vài ngày sau đó, không ghi tội danh của ông Bách. Đó là một tờ thông báo
được làm một cách vội vã, cẩu thả đến mức ghi sai họ của ông Bách, địa chỉ cũng
không thống nhất, lúc ghi quận Hoàng Mai, khi lại ghi Đống Đa.
Nhà báo Nguyễn Vũ Bình, người bị hai lần tù vì các hoạt động tranh đấu cho nhân quyền.
Nhà báo Nguyễn Vũ Bình và
blogger Nguyễn Chí Tuyến có lẽ là hai trong số những người hoạt động nổi tiếng
cuối cùng còn sót lại, bị bắt cùng ngày 29 Tháng Hai 2024.
Vợ ông Nguyễn Chí
Tuyến là bà Nguyễn Thị Ánh Tuyết nói rằng công an không để lại bất cứ giấy tờ
văn bản gì dù gia đình yêu cầu. Bà nói bà chỉ nhớ mang máng nội dung lệnh bắt
liên quan đến cáo buộc “tuyên truyền, phát tán các tài liệu chống nhà nước.”
Bà cho biết, phía công an
hẹn sẽ gửi những giấy tờ cần thiết cho bà sau. Còn bao giờ gửi thì bà không được
biết.
Một người trong gia đình
ông Nguyễn Vũ Bình muốn giấu danh tính, tường thuật với đài Á Châu Tự Do hôm 1
Tháng Ba 2024, rằng: “Công an đưa Nguyễn Vũ Bình về nhà đọc lệnh khám xét, đọc
danh sách những đồ vật, giấy tờ bị thu giữ… rồi đưa đi.”
Lệnh khám xét có lẽ đã cố
tình bỏ trống chi tiết này nên không ai biết ông Bình bị bắt vì tội danh gì,
ngoài việc cho rằng ông có thể bị cáo buộc vi phạm điều 117 -BLHS “Tuyên truyền
chống nhà nước,” điều luật được sử dụng để bỏ tù những người hoạt động nhân quyền
và có quan điểm trái với đảng cộng sản. Và đây là lần tù thứ hai của ông Nguyễn
Vũ Bình, một nhà báo không chịu bẻ cong ngòi bút.
Việc phá vỡ các quy tắc
trong thủ tục tố tụng hình sự không đơn thuần là sự coi thường pháp luật, nó
cho thấy nhà cầm quyền đang dựng lại lịch sử đen tối của ngành công an CSVN mấy
chục năm trước. Thời mà cán bộ cộng sản có thể chặn đường bất cứ ai, xông vào bất
cứ nhà nào để bắt người mà không cần có lệnh.
Quả là nghịch lý khi càng
gắn bó với khối dân chủ phương Tây, cộng sản càng đẩy mạnh những cuộc bắt bớ nhằm
vào những người dám phản kháng, những người mưu cầu một xã hội văn minh, dân chủ.
Giới chóp bu cầm quyền
tin rằng, Mỹ và phương Tây cần Việt Nam trong cuộc đối đầu với Tàu cộng, do vậy
sẽ làm ngơ trước mọi vi phạm nhân quyền. Cộng sản Việt Nam sẵn sàng hy sinh những
công dân chính trực, những người yêu nước để đối lấy những quyền lợi nhằm kéo
dài sự cai trị.
Hà Nội, Sài Gòn và hầu hết
các miền đất khác trên quê hương Việt Nam đang dần vắng bóng những gương mặt
tranh đấu cho nhân quyền và sự toàn vẹn lãnh thổ. Nhà cầm quyền đã, đang và sẽ
còn tiếp tục truy lùng, bắt giam những người cuối cùng, dập tắt những tiếng nói
cuối cùng để hoàn thiện cái trại súc vật mà họ gọi là “nhà nước CHXHCN Việt
Nam” – thứ thiên đường cho giới cai trị, nhưng là địa ngục cho chúng dân trăm họ.
No comments:
Post a Comment