“ Vớ vẩn,
rách việc”, “Bây giờ phải đoàn kết chứ cứ đánh phá nhau thì làm nên trò trống
gì”, “Đúng là mấy cô ả, chưa làm được gì đã lắm chuyện”, “Bọn dư luận viên nó
cười cho”, “Thật chả ra làm sao cả”, “Phải dẹp bỏ cái tôi, đừng tự ái cá nhân”,
“Cứ mãi thế thì sao thắng cộng sản được”, “Bao nhiêu người còn khổ nạn trong tù
mà rửng mỡ ngồi cắn xé nhau”…v.v…và v.v... Kèm theo đó là những cái lắc đầu
ngán ngẩm hay tiếng thở dài của quý vị khi đọc những dòng sau đây. Quý vị có
quyền như thế. Nếu là tôi, tôi cũng sẽ phản ứng như vậy nếu chứng kiến một chuyện
cơm không lành canh không ngọt. Câu chuyện này sẽ làm cho chúng ta mất vui trước
thềm năm mới và tôi thấy cần phải xin lỗi quý vị.
Thật sự,
cái đáng ngại nhất trong đấu tranh là đụng chuyện với “phe ta” chứ không phải với
phe địch. Là cái sự kiêng kỵ “cộng sản chúng nó cười, dư luận viên nó vỗ tay, bọn
cơ hội nó mừng rỡ, đánh phá” chứ không phải chuyện vào tù ngồi đếm kiến. Nhưng
(lại nhưng), “vì đại cục”, “bảo vệ nhân cách” không có nghĩa là cứ im lặng chấp
nhận để người khác tùy tiện lăng mạ, chửi bới và vu khống mình được. Bảo vệ
nhân quyền cho người khác không có nghĩa để nhân quyền (quyền được tôn trọng
nhân phẩm) của mình bị xâm hại.