Cần nói ngay, “nhà” ở đây
là nhà của cha mẹ tôi ở Việt Nam, chứ không phải ở Mỹ. Sang đến tận Mỹ rồi mà
còn để công an Việt Nam mò tới tận nhà thì còn ra thể thống cống rãnh gì nữa.
Số là vầy, buổi đêm hôm
đó khi tôi còn đang “sao vàng năm cánh mộng hồn quanh” thì nghe tín hiệu rung từ
điện thoại. Tật khó ngủ, mất ngủ, thính ngủ khiến tôi khổ sở, nên dù đã để điện
thoại tận phòng khách, tôi vẫn tỉnh như thường. “Không biết cha già dân tộc hay
mẹ già quốc gia nào cần đến đầy tớ nhân dân mà đêm hôm khuya khoắt cũng không
cho người ta ngủ?”, tôi làu bàu. Nhưng vì quá mệt sau đợt cảm cúm kéo dài cả
hai tuần lễ, tôi cứ nằm ỳ ra. Nằm mãi vẫn không thể kéo giấc ngủ trở lại, đành
phải dậy, mở điện thoại lên. Có đến cả chục cuộc gọi nhỡ, kèm một tin nhắn từ
chị gái tôi “Chiều nay công an đến nhà, tra hỏi vài thứ rồi lập biên bản. Họ về
rồi”.