Một con người bị đày đọa gần hết cả cuộc đời lại có thể nói lời thứ tha nhẹ nhàng như sương khói, nhất định phải là bậc phi thường, đã đạt đến ánh sáng của sự giải thoát.
Trong lịch sử tranh đấu
đòi tự do cho dân tộc thời hậu chiến, hiếm có ai mang cuộc đời bi tráng như
Trương Văn Sương, người đã trải qua gần 34 năm lưu đày trong các nhà tù cộng sản.
Không lừng danh như những Trần Văn Bá, Hoàng Cơ Minh, Lê Quốc Túy hay Mai Văn Hạnh,
nhưng tên tuổi Trương Văn Sương đã trở thành biểu tượng của lòng trung thành sắt
đá với lý tưởng tự do, của sự kiên định thầm lặng – thứ thầm lặng uy dũng và
lay động tâm can.
Trương Văn Sương sinh năm
1943, quê Sóc Trăng, từng là trung úy Quân lực Việt Nam Cộng Hòa. Ông bị đưa đi
lưu đày vào đúng ngày Sài Gòn thất thủ, 30/4/1975 suốt 6 năm trong các “trại cải
tạo” ở miền Nam. Năm 1981, sau khi được thả, ông vượt biên sang Thái Lan và gia
nhập “Mặt trận Thống nhất các Lực lượng Yêu nước Giải phóng Việt Nam” do Lê Quốc
Túy, Trần Văn Bá lãnh đạo, với khát vọng xây dựng một phong trào cứu quốc tại
quê nhà.
