Nói
thật là tôi (cũng chỉ) yêu thương chồng như tất cả
những người vợ khác yêu chồng mình. Ai chả biết. Ý
tôi muốn nói rằng tôi yêu ở thể ...bình thường, chứ
không dở hơi đến mức ghen cả với quá khứ của chồng.
Nhưng mà tôi tò mò thật. Sau nhiều lần tra hỏi, cuối
cùng chồng tôi cũng “khai báo thành khẩn” về mối
tình đầu của anh ấy. Không riêng về chuyện yêu đương
của chàng (hôm nay lãng mạn gọi là “chàng” chứ không
gọi là “lão” như mọi khi nữa), mà cuộc đời, hoàn
cảnh, gia đình và mọi biến cố mà chồng tôi trải qua,
đều gây cho tôi những ấn tượng đặc biệt. Đến nỗi
tôi nghĩ rằng có thể viết thành một cuốn sách mang
những giá trị riêng của nó. Vì những gì chồng tôi và
gia đình anh đã trải qua không đơn giản là câu chuyện
của một con người, nó mang bóng dáng về một giai đoạn
lịch sử, một cái gì đó "chung" hơn là "riêng.
Tuesday, August 25, 2020
Thursday, August 20, 2020
CHUYỆN NÓI NHỊU
Dầu
sao thì cũng cần cảm ơn ban Tuyên láo, cảm ơn Vua Tin Vịt
và anh chàng Anh Quang kia. Qua việc họ vu khống những
người bán hàng rong là “ký sinh trùng” nên đa số dân
chúng mới sực tỉnh ra thành phần nào thực sự là loài
“ký sinh trùng” hút máu hút mủ của mình bao năm nay.
Không có “sự cố” này, lâu nay dân tình quên mất.
Thursday, August 06, 2020
CHUYỆN KỂ CỦA CHỒNG
Có
lần mình hỏi chồng: Lý do (bây giờ người ta hay gọi
là "động cơ") nào để anh quyết định tham gia
đấu tranh?
Lão
trả lời: Vì ba cô gái điếm người Việt ở Campuchia.
Thú
thật, khi ấy mình rất bất ngờ, có phần hụt hẫng và
bối rối. Tưởng câu trả lời phải to tát, lý tưởng,
chính trị ghê lắm chứ. Lão cũng biết khi trả lời như
thế sẽ khiến người đối diện tỏ ra khó hiểu. Từ
khó hiểu sẽ dẫn đến thái độ tò mò. Câu chuyện về
thân phận ba cô gái điếm được chồng mình kể lại,
quả là bi thương. Chồng mình bảo "Vì chứng kiến
những phận đời vỡ nát ấy mà anh muốn góp phần nhỏ
bé vào cuộc đổi thay đất nước. Hy vọng đất nước
mình khá hơn, có dân chủ, có tự do để không còn những
cô gái VN phải sang xứ người làm điếm. Không còn cảnh
người Việt phải sống tha hương, chịu mọi khổ sở,
thiệt thòi, hoặc chết thảm nơi xứ người nữa. Đơn
giản thế thôi
Ba
cô gái ấy tên là Hương, Trầm và Yến, nhưng cũng có
thể đó chỉ là những cái tên giả. Cả ba người đều
có cha là những người lính từng phục vụ trong quân đội
VNCH. Sau năm 1975, vì gia cảnh éo le nên họ phải phiêu
dạt sang Campuchia làm gái. Họ gặp nhau và kết nghĩa chị
em. Cô Hương bằng tuổi anh Tú, sinh năm 1968. Vài năm sau
ngày SG bị "giải phóng", gia đình cô Hương cả
thảy 4 người lên tàu vượt biên. Chuyến tàu gặp cướp
biển và Hương đã chứng kiến cảnh mẹ mình bị hãm
hiếp, ba và anh trai bị cướp biển dùng báng súng đập
vào đầu cho đến chết rồi quăng xác xuống biển. Nhắc
đến cuộc đời ba cô gái, có lúc hai vợ chồng hỏi
nhau "Không biết trong ba người, ai có số phận khốn
khổ, nghiệt ngã nhất?".
Yến
sinh năm 1972 quê Mộc Hóa, Long An. Vì hoàn cảnh gia đình
nghèo khó, năm 13 tuổi Yến đã phải theo mẹ đi “tải
hàng lậu” thuê cho người ta từ biên giới Campuchia về
Việt Nam. Ba Yến là một cựu quân nhân VNCH. Sau tháng
4/1975, ông bị bắt đi tù cải tạo. Khoảng một năm sau
ông được thả. Ra tù, ba của Yến tham gia vào một tổ
chức chống cộng và bị bắt năm 1979. Anh Tú nói rằng
không biết ông tham gia tổ chức nào, bị kết án mấy
năm nhưng đã ở tù 6 năm, từ 1979 đến 1985 thì mãn án,
theo lời kể của Hương và Trầm. Một năm sau khi ra tù,
ông qua đời vào tháng 4/1986. Kể từ khi ba qua đời, mẹ
Yến ngày càng suy sụp tinh thần, có lúc hóa điên. Một
mình Yến tiếp tục công việc tải hàng lậu cho người
ta để nuôi mẹ, nuôi thân. Một buổi chiều tháng 2/1987,
sau khi đi làm về Yến không thấy mẹ đâu. Linh tính báo
cho cô biết điều không lành xảy ra. Cả đêm Yến đi
tìm mẹ nhưng không gặp. Sáng hôm sau, người quen báo tin
đã tìm thấy mẹ cô nằm chết bên mộ của ba.
Năm
16 tuổi, Yến yêu Hùng, con trai của một trong những chủ
buôn lậu mà Yến làm thuê. Hùng lừa Yến sang Nam Vang và
bán cô cho một mụ tú bà người Việt. Yến tìm cách
trốn khỏi nhà chứa nhưng bị bắt lại, bị đánh đập
tàn nhẫn. Khoảng 1 năm sau Hùng lại mò đến nhà trọ
của Yến ở Nam Vang. Hắn khóc lóc, van xin và lại thề
thốt. Mủi lòng vì thấy Hùng bây giờ đã thành người
tàn tạ (hắn chống nạng vì bị gãy một chân), Yến lại
tha thứ và cưu mang Hùng. Vài tháng sau Yến báo tin cô có
bầu, Hùng lại một lần nữa ruồng bỏ, phụ bạc người
yêu. Suốt thời gian Yến mang bầu và sinh con, đều do một
tay Hương (đi làm gái) nuôi nấng. Đến khi thằng Hên lên
1 tuổi, mẹ con Yến và Hương dắt díu nhau lên Koh Kong.
Phận làm gái vẫn đeo đuổi họ. Ở đây, họ gặp Trầm.
Vì thương cảm hoàn cảnh của nhau, ho kết nghĩa chị em,
lo cho nhau như người thân ruột thịt.
Yến
chết, một cái chết thảm thương và đau đớn. Suốt ba
ngày không thấy Yến về phòng trọ, Trầm và Hương phải
bỏ tiền thuê người đi tìm. Để có thêm tiền chi trả
việc tìm bạn, tất nhiên Hương và Trầm phải “làm
thêm”, tức là tiếp khách nhiều hơn ngày thường. Người
ta tìm thấy xác của Yến (khi ấy đã không còn nguyên
vẹn do thương tích, do côn trùng bâu kín thân thể) bị
vứt ở chân núi Mô Păng (1). Vì chủ chứa- một mụ đàn
bà người Việt có nước da bợt như xác chết, không cho
làm tang ở đấy, thành ra mấy người thợ mộc hàng xóm
phải đi kiếm gỗ, dựng tạm cho cái chòi tại khu đất
trống để có chỗ kê quan tài. Đám tang lèo tèo vài ba
người hàng xóm thất nghiệp ngồi dự cho đỡ tủi. Anh
Tú kể đoạn thằng bé Hên 4 tuổi vừa khóc, vừa chửi,
vừa kể lể bằng cả ba thứ tiếng Việt, Khmer và Thái,
vừa lấy tay đạp đổ bát nhang và di ảnh của mẹ khiến
tôi chảy nước mắt. Nó cho là mẹ Yến đã lừa nó,
không đưa nó về thăm ngoại mà đã vội chui vào hòm nằm
trốn. Rồi một gã người Việt đưa mấy tên lính
Campuchia đến phạt vạ vì dám tổ chức tang lễ ở nơi
không được phép. Trầm và Hương lại phải giàn xếp
bằng cách hứa ngủ với mấy thằng lính để “trừ
nợ”, để đám tang của Yến được suôn sẻ. Hôm sau,
đưa tro cốt của Yến lên chùa xong, cả hai người chị
kết nghĩa của Yến là Trầm và Hương phải ngủ với
mấy tên lính Campuchia như đã hứa.
Hồi
tưởng lại chuyện xưa, chồng tôi bùi ngùi: “Năm 1993,
Yến chết thảm ở tuổi 21. Khi sống, Yến không có nổi
một ngày vui, vậy mà định mệnh nỡ lòng nào vẫn ném
cho cô một cái chết đầy bi thảm. Với anh, Yến chỉ là
một người quen như bao người quen khác đã đi ngang qua
cuộc đời. Và cuộc đời cô cũng ngắn ngủi hơn những
cuộc đời anh đã gặp. Nhưng đến hôm nay, dù đã bao
nhiêu thay đổi, dù đã gần 30 năm trôi qua, anh vẫn không
thể quên được mảnh đời tàn tạ của Yến, không quên
được đám tang buồn tủi của Yến ở xứ người”.
Nói chuyện với vợ mà như tự nói với mình vậy.
Kết
thúc câu chuyện về ba cô gái điếm, chồng tôi bảo:
“Đấy, giờ em hiểu vì sao anh rất thương và tôn trọng
phụ nữ. Cho nên dù em có bắt nạt anh đến mấy anh cũng
nhường. Nhường thôi chứ đừng tưởng là anh sợ nhá”.
Câu
chuyện cảm động như thế mà vẫn cài thêm một ý đe
vợ vào được.
Wednesday, June 24, 2020
TIN KHỦNG BỐ
Ba người hoạt động
nhân quyền nổi tiếng và cũng là những dân oan tại Dương Nội là bà Nguyễn Thị
Tâm, Cấn Thị Thêu và Trịnh Bá Phương đã bị công an bắt
đi vào sáng nay 24/6/2020. Tin cho hay, hàng chục công an đã xông vào nhà Trịnh
Bá Phương và lôi anh đi. Trong khi đó, bà Cấn Thị Thêu đang ở nhà con gái cũng
bị bắt đi từ sáng sớm. Theo tin từ bà Lân Tường Thụy, vợ của ông Nguyễn
Tường Thuỵ, người mới bị bắt hôm 23/5 thì cả bà Thêu và Phương đều bị đánh
trong khi bị bắt.
NGUYỄN TƯỜNG THỤY- NGƯỜI YÊU NƯỚC KHÔNG THEO “ĐỊNH HƯỚNG"
Tôi từng đọc đâu
đó hai câu thơ, hình như thuộc loại thơ tuyên truyền cho cuộc đánh chiếm miền
Nam mà người cộng sản miền Bắc tiến hành thì phải. Đại loại nó thế này:
“Tuổi thanh xuân
mà ai chả tiếc
Nhưng tiếc còn chi nữa non sông”
Nhưng tiếc còn chi nữa non sông”
Wednesday, June 03, 2020
NGÀY ĐẦU TIÊN CON ĐẾN TRƯỜNG
Thế là bé Tôm đã là “sinh viên”
Trường Mầm Non, lớp Nhà Trẻ rồi đấy cả nhà ạ. Trước ngày đi học, điều ba mẹ băn
khoăn nhất là con có khóc nhè không, hoặc có thức nổi để đến trường
không?
Bé Tôm ngủ trễ lắm. Tối nào ba mẹ
cũng tắt đèn từ 9 rưỡi-10h giục bé ngủ nhưng bé vẫn phải nghịch ngợm, nhảy múa,
kể chuyện, đùa giỡn cả tiếng đồng hồ sau mới chịu ngủ. Ba mẹ nằm im giả vờ ngủ,
bé cũng bằng mọi cách gợi chuyện khiến ba mẹ phải phì cười và đáp lời mới thôi.
Không biết một đứa trẻ 2 tuổi rưỡi lấy đâu năng lượng mà chạy nhảy, đùa giỡn cả
ngày không biết mệt? Vì thức khuya nên bé Tôm dậy rất trễ. Sáng nào cũng sớm
nhất là 8 rưỡi, có hôm 10 giờ mới thèm dậy. Vì thế, Tôm thường mất một cữ ăn
sáng.
Saturday, May 09, 2020
LÀM CHÓ GÌ CÓ CÔNG LÝ
Tôi đã định không viết gì trên fb để tập trung chữa bệnh
và dành thời gian cho công việc mà tôi mới bắt tay vào thực hiện. Có lẽ cũng mất
mấy tháng. Nhưng hôm nay, nhìn hình ảnh mẹ của Hồ Duy Hải gào thét, điên loạn
trước phiên toà xử tử con trai mình, tôi không thể kiềm chế cảm xúc, không thể
giữ lời hứa “im lặng” với chính mình. Tôi biết, mạng sống của Hải cũng như của
nhiều tử tù oan khác như Nguyễn Văn Chưởng, Lê Văn Mạnh ... không phụ thuộc vào
công lý hay sức ép của công luận. Vì Viẹt Nam thời nay làm chó gì có công lý,
làm chó gì có pháp luật, làm chó gì có cái lũ biết tôn trọng công luận.
Saturday, May 02, 2020
Bữa cơm tù ngày "giải phòng"
Đi tù, điều người ta mong nhất là được gia đình lên thăm. Chẳng
những được gặp mặt bố mẹ, vợ/chồng, con cái, anh chị em cho thỏa lòng thương
nhớ, mà còn được ăn ngon. Không, phải gọi là “ăn sang” hơn mới đúng. Gia đình
nào đi thăm tù mà chẳng thế, dù nghèo cũng phải cố gom cho được túi quà xách
lên để người thân có tí chất tươi vào bụng. Trong bộ quần áo kẻ sọc, mọi người
tù đều giống nhau. Ấy thế mà “đẳng cấp” sang -hèn, giàu- nghèo của từng người
vẫn được nhận diện qua bữa cơm tù hàng ngày, nhất là sau mỗi lần thăm nuôi đấy.
Wednesday, April 29, 2020
Không Thể Tin
Vừa
qua, một số người đã không ngần ngại bày tỏ sự vui mừng vì cho rằng nhà cầm
quyền đang có những “tiến bộ” trong phản ứng với Trung cộng về vấn đề chủ quyền
lãnh hải.
Sở
dĩ có hiện tượng trên là vì các lý do như sau:
Báo
chí “chính thống” được phép đưa tin, viết bài, bình luận mạnh miệng hơn về vấn
đề Trung cộng xâm chiếm biển đảo Việt Nam (chỉ đích danh Trung Quốc thay vì từ
“nước lạ” như thường thấy).
Lại Thêm Một Cựu TNLT Nữa Bị Bắt
Nhà
thơ Trần Đức Thạch, sinh năm 1952 , ngụ tại huyện Diễn Châu, tỉnh Nghệ An vừa
bị bắt tạm giam hôm nay 23/4/2020.
Ông
Thạch bị cáo buộc vi phạm điều 109 (điều 79 cũ thuộc BLHS năm 1999) “hoạt động
lật đổ chính quyền nhân dân”. Báo chí lề đảng loan tin ông Thạch đã có hành vi
“lợi dụng dịch bệnh Covid-19, thường xuyên đăng tải, chia sẻ các bài viết để
xuyên tạc chủ trương chính sách của Đảng, Nhà nước nhằm mục đích kích động phá
rối ANTT”.
Ngậm Ngùi
Ít hôm trước, tôi có chia sẻ thông
tin cựu tù nhân chính trị (TNCT) Nguyễn Văn Điệp phải bán chiếc xe máy cũ để
lấy tiền mua gạo, mua thức ăn trong thời gian “cách ly xã hội” vì không thể đi
làm trong mùa đại dịch. Thật vui, sau khi đăng bài, anh Điệp đã nhận được sự sẻ
chia, giúp đỡ của một số anh chị em, bạn bè với tấm lòng rất đáng trân
quý.
Wednesday, April 08, 2020
CHỈ THỊ MIỆNG
Cũng như nhiều
người khác, khi đọc Văn bản 2285 của Sở TNMT- Tp HCM tôi không dám tin đây là
sự thật bởi nội dung quá gây sốc của nó. Nhiều người bán tín bán nghi, người
đăng người không, người tỏ ra dè dặt.
Có người đã gọi
đây là ”Công văn giết người”, căn cứ vào chi tiết sau “..., đặc biệt với tình
huống cần phải hỏa táng các bệnh nhân nặng nhiễm virus có thể tử vong”.
Sunday, March 15, 2020
Công lý cho người nghèo
(Teresa Phạm Thanh Nghiên)
Những ngày cuối tháng 1/2020, thế giới như nín thở dõi theo, hồi hộp trông ngóng từng tin tức, hình ảnh được gửi đi từ Vũ Hán. Thời gian này, ở Việt Nam và Hoa Lục vẫn còn không khí của những ngày sau Tết Nguyên đán. Nhưng sự rộn ràng thường thấy đã nhường chỗ cho sự âu lo, hồi hộp và sợ hãi. Con virus Corona dường như khiến cả thế giới rùng mình. Cơn bừng tỉnh trỗi dậy trong sự bất lực hơn là mang niềm hy vọng.
Các hình ảnh hiếm hoi từ Vũ Hán không chỉ truyền đi tiếng gào thét thảm thương, cái giãy dụa quằn quại đầy bất lực của những người nhiễm bệnh hoặc bị cho là nhiễm bệnh, đâu đó thấp thoáng bộ mặt của tội ác mang tên chế độ. Và rồi chỉ vài ngày sau cơn rúng động, Vũ Hán rơi vào tình trạng thinh lặng đến đáng sợ. Người ta hỏi nhau về tình hình Vũ Hán nhưng không ai có thông tin khả dĩ, chỉ biết rằng thành phố 11 triệu dân này đã hoàn toàn bị cách ly không chỉ về mặt ranh giới mà còn trên không gian mạng.
Sunday, March 01, 2020
HAI TÙ NHÂN CHÍNH TRỊ CUỐI CÙNG THUỘC TỔ CHỨC VIỆT NAM TỰ DO VỪA MÃN ÁN
Hai ông Nguyễn Thanh Vân và Văn Ngọc Hiếu đã
lần lượt ra tù vào ngày 24 và 28/2/2020 sau 20 năm tù giam. Hai ông Vân và Hiếu
đều thuộc tổ chức “Việt Nam Tự Do” của ông Nguyễn Hữu Chánh- một người Mỹ gốc
Việt thành lập.
Tuesday, December 31, 2019
ĐỪNG TƯỞNG LÀM CÔNG DÂN HẠNG BÉT XỨ THIÊN ĐƯỜNG LÀ DỄ
Người đàn ông này
là chồng tôi, anh Huỳnh Anh Tú, sinh năm 1968, con của một cựu sĩ quan cảnh sát
thời Việt Nam Cộng Hoà. Sau khi miền Nam bị “giải phóng”, gia đình anh Tú cũng
như bao gia đình cựu sĩ quan VNCH khác lâm vào cảnh khốn cùng. Năm 1992, gia
đình anh Tú bán hết nhà cửa đi vượt biên, hy vọng sẽ bớt khổ sở hơn khi sống ở
xứ thiên đường xã nghĩa. Cuộc sống tha hương tại Thái Lan bắt đầu từ đó.
Monday, December 23, 2019
TỪ THA LA ĐẾN LỘC HƯNG
Vào những ngày cuối năm
tiết trời Sài Gòn se se lạnh, khắp nơi trong cái thành phố ồn ào hối hả này đã
phô diễn cảnh sắc rực rỡ của mùa Giáng Sinh. Các xóm đạo đã lên đèn, từng vạt
sáng chiếu soi từng con ngõ tỏ rõ như ban ngày, từng ngôi nhà thờ và cả từng
góc xóm nhiều hang đá đang được nhanh chóng dựng lên. Đã có những phố hang đá,
những đồi hang đá, những đoàn xe hoa rước hang đá… Ở đâu đó những địa danh gắn
liền với cuộc sống giản đơn chất phác, hôm nay đua chị ganh em xuất hiện trên
các trang mạng xã hội khẳng định đẳng cấp của mình.
Saturday, October 26, 2019
CHUYỆN CỦA THỊNH, CỦA CLAY PHẠM
Sau khi căn nhà của tôi
và hàng trăm căn nhà khác ở Vườn rau Lộc Hưng bị nhà cầm quyền biến thành đống
gạch vụn đầu tháng 1/2019, chỉ ít hôm sau, Thịnh đến. Lúc đó, chúng tôi thuê tạm
một căn nhà ở Tân Phú, chủ yếu là để đồ đạc và có chỗ chui ra chui vào trong
trường hợp cấp bách. Chỗ ấy vừa đắt đỏ, nóng bức, chủ nhà chưa biết chúng tôi
là ai, chỉ cần côn an địa phương húng hắng một tiếng với họ, chúng tôi phải dọn
di ngay. Cho nên từ đầu đã xác định sống tạm bợ cho con gái có chỗ ngủ qua tết,
rồi tính sau.
Subscribe to:
Posts (Atom)