Pages

Tuesday, November 24, 2015

Phạm Thanh Nghiên - thân gầy đứng thẳng trong giông tố cuộc đời

Vũ Đông Hà (Danlambao) - Hôm nay, 24 tháng 11, sinh nhật của Phạm Thanh Nghiên. Tôi viết những dòng này để tặng Nghiên ngày sinh nhật, để cám ơn Mẹ Lợi đã sinh ra Nghiên, đã cho chúng con một người bạn, người chị, người em mà phong cách sống của con gái Mẹ đã làm chúng con còn hãnh diện mình là người Việt Nam.

Lúc Nghiên còn ở trong tù, đêm giao thừa nhớ Nghiên tôi viết mấy vần thơ:

em về giữa bốn thước vuông
thằn lằn chắt lưỡi: ngồi đây làm gì?
trả lời: tọa kháng tại gia
người ta không chịu nên mời vào đây
con ruồi rớt giữa bàn tay
đậu lên nỗi nhớ chưa quen đêm ngày
ở ngoài ma quỷ vây quanh
trong này yên ắng chỉ ruồi với em
(chia tay ruồi ngủ giấc êm
thằn lằn tới xực
giao thừa
nhậu
ngon)

Nhớ Nghiên, tôi chỉ có thể tưởng tượng được nỗi cô đơn của Nghiên trong bốn bức tường câm một cách lãng mạn kiểu thơ phú cải lương. Khi Nghiên ra tù và nghe kể lại tôi mới cảm nhận rõ ràng cuộc sống tù đày của Nghiên đã khủng khiếp như thế nào.

Friday, October 23, 2015

Nguyễn Ngọc Già, người hùng cô đơn

           
Blogger Nguyễn Ngọc Già. Nguồn hình: Dân Làm Báo.

Nỗi sợ hãi lớn nhất của người tù, chưa hẳn là cái đói, cái rét. Bao giờ cũng thế, người tù đâu chỉ nghĩ mỗi cho mình. Trong đầu óc chỉ đau đáu, lởn vởn những suy nghĩ về cái thế giới mình không thể chạm tới, và đang bị ngăn cách có tên gọi: “ngoài kia”, “ở nhà”.


Ở nhà có bình an không? Có chuyện gì không may xảy đến với mẹ cha ta, với vợ con ta, anh chị em ta?  Bốn năm tù, tôi đã nhiều lần rùng mình như thế, sau mỗi lần hỏi rồi tự trả lời. Đúng ra là suy diễn. Cái lối suy diễn của người tù không mấy khi tích cực. Tôi từng nằm bẹp mất mấy ngày trong buồng giam chỉ vì nằm mơ mẹ mình ốm nặng. Và nỗi sợ ấy chỉ tan biến mãi tới khi tôi trở về, bước chân vào căn nhà xưa, trông thấy mẹ đang móm mém nhai trầu, cười với tôi. Nụ cười đôn hậu, yêu lắm.

Monday, October 19, 2015

Câu chuyện đầu tuần


Có những câu chuyện cười ra nước mắt. Cũng có những chuyện khóc lên hì hì.
Mà những câu chuyện ấy, những tình huống ấy rất sẵn ở các đám ma. Hoặc đám cưới. Nhất là nếu nó có tí liên quan, dính dáng đến phong tục, hoặc thói quen xã hội chủ nghĩa, thì càng “thú vị”.

Tình huống tôi sắp kể là một dạng chuyện kiểu như thế. Có thật hẳn hoi, vì nó liên quan đến người nhà. Chuyện ở một đám cưới.

"Lạy Mẹ Con Đi"



"Lạy Mẹ Con Đi"
Cao-Đắc Tuấn
 Tóm lược: "Lạy Mẹ Con Đi" là một trong mười ca khúc "Tù ca" được viết bởi Đình Đại nói về một người con từ giã mẹ để đi vào ngục tù. Đình Đại viết bài hát để tặng Phạm Thanh Nghiên, một người đấu tranh cho tự do, dân chủ, và nhân quyền tại Việt Nam. Bài hát nói lên tình mẫu tử và lòng yêu nước của người con trong việc đấu tranh chống lại nhóm cầm quyền cộng sản. Người con chấp nhận việc vào tù vì cô không muốn đi ngược lại những lời dạy dỗ của mẹ về lòng yêu nước. Bài hát là một ca khúc bất hủ vì nó ca ngợi hai loại tình yêu cao quý nhất của con người là tình mẫu tử và lòng yêu nước. Với kỹ thuật ẩn ý, Đình Đại diễn tả ý tưởng độc đáo khiến người nghe được lôi cuốn và tham gia trong việc suy diễn lý do người con đi vào ngục tù. Bài hát có giai điệu và tiết tấu phù hợp với lời ca, tạo tác dụng gây cảm xúc nhẹ nhàng cho người nghe. Cách dùng chữ đơn giản và chân thật làm nổi bật ý tưởng.

Saturday, September 19, 2015

Thursday, September 17, 2015

Mãn hạn tù nhà?

Tôi bị bắt ngày 18.9.2008 khi đang công khai tọa kháng tại nhà với khẩu hiệu “Trường Sa-Hoàng Sa  là của Việt Nam. Phản đối công hàm bán nước ngày 14.9.1958 của Phạm Văn Đồng”. Sở dĩ phải nhấn mạnh chữ “công khai” vì trong bức tâm thư được công bố trên mạng Internet trước đó 5 ngày, tôi đã tuyên bố về việc tọa kháng. Khi một dự định, một việc làm chính danh đã được thông báo trước bàn dân thiên hạ thì không thể bị coi là lén lút để bị “bắt quả tang” như cáo buộc của phía Cơ quan an ninh điều tra. Nhưng thôi, chuyện cũ không nhắc lại.

Wednesday, September 16, 2015

Blogger Phạm Thanh Nghiên phát biểu trên Washington Post

‘Global Threats to Free Press’ – ‘Những đe dọa toàn cầu đối với tự do báo chí’



Zoeann Murphy (Washington Post)/Danlambao lược dịch - Bạn gặp phải những nguy hiểm nào khi đưa tin về những gì xảy ra trên đất nước?

Monday, September 14, 2015

Năm mươi bảy năm Công hàm Phạm Văn Đồng.


Hôm nay (14.9.2015), tròn 57 năm “ra đời” Công hàm Phạm Văn Đồng. Tôi, và nhiều người yêu nước khác đã gọi đó là “Công hàm bán nước”. Cũng ngày này bẩy năm về trước, tôi viết bức “Tâm thư” để bày tỏ tình yêu với Đất nước, để phản đối Công hàm của ông Đồng.

Friday, September 11, 2015

Hôm nay em đọc báo đảng.

                        

Hôm nay em đọc báo đảng. Giữa ngồn ngộn chữ nghĩa và vô số tin… tức thì nhà em tức nhất là tin : “Loạn chữ Trung Quốc trong các hang động trên vịnh Hạ Long: Di sản thiên nhiên thế giới bị bôi bẩn”.


Không tức sao được khi Vịnh Hạ Long không những là di sản của Việt Nam mà còn là di sản của thế giới (hẳn hoi). Mà đã là di sản của nhân loại thì việc quản lý, gìn giữ và bảo tồn phải đặc biệt và ưu tiên hơn những di sản khác không phải, hoặc chưa được thế giới công nhận, mới đúng chứ.

Nguồn ảnh :Nguyễn Hùng (Báo Lao Động)

Cái tức thứ nhất, trong bài báo viết: “nhiều dòng chữ viết bằng sơn ngay vách hang mà hầu hết những nhân viên của Ban Quản lý vịnh Hạ Long đều không rõ về lai lịch và thậm chí nghĩa của những dòng chữ Trung Quốc này.”


Wednesday, September 02, 2015

Khúc Tù Ca cho ngày 2 tháng 9




Có thể nói 10 bài Tù ca do Đình Đại sáng tác được khởi đi từ sự biết ơn của tôi đối với những hy sinh của tác giả Nguyễn Ngọc Già, và sự quý mến dành cho người em gái can trường Phạm Thanh Nghiên....

Thursday, August 27, 2015

"Anh" Thìn

                                      
 Vợ chồng “anh” Thìn ly hôn từ nhiều năm trước. Các con của họ đều đã trưởng thành. Hôm ấy đi gặp gia đình về, “anh” Thìn vui lắm, khoe: “Tao vừa lên chức bà ngoại. Gái lớn mới sinh con trai rồi”.
Vẻ mặt hớn hở, “anh” Thìn lấy gói kẹo trong túi quà tiếp tế ra bảo tôi chia cho mọi người, coi như chung vui với “anh” được lên chức bà ngoại.


Cánh tù nữ thường gán ghép cho nhau đủ thứ danh xưng của cánh mày râu như ông, bố, chú, anh, cậu. Tuy lối xưng hô ấy chẳng giống ở đâu nhưng như thế nó…ngồ ngộ, và vui. Mà niềm vui đối với người tù thì quý giá lắm.
Ngoại trừ một số người là dân đồng tính thật sự, tức mang yếu tố sinh học. Nhưng cũng không ít người tự biến mình thành người đồng tính vì … thích như thế, tức hoàn toàn xuất phát từ yếu tố tâm lý.
Lúc còn ở ngoài, họ là những người rất bình thường, cũng lấy chồng, sinh con như những phụ nữ khác. Có lần, tôi đã nói đùa với cánh bạn tù rằng “Nhà tù là nơi lý tưởng để thực hiện một cuộc cách mạng về giới tính.”. Mấy chị tù “có tật”, đấm thùm thụp vào lưng tôi chữa ngượng.

Saturday, August 22, 2015

Gửi cho nhau những giọt tâm tình.


 Tôi đã nghĩ mình sẽ viết gì để mừng ngày sinh nhật tròn 5 tuổi của Dân Làm Báo. Tôi thường mắc chứng khó diễn đạt nếu mang quá nhiều cảm xúc - một thứ “bệnh” không giống ai. Và rồi một câu hỏi ngớ ngẩn vụt đến: Giả sử 5 năm qua không có Dân Làm Báo?

Câu trả lời đương nhiên là: vẫn luôn có nhiều, và rất nhiều những trang báo (khác) chuyên chở khát vọng tự do - dân chủ của những con dân đất Việt. Vào cái thời (nói là “thời” cho có chút dư vị thời gian) tôi còn chưa đi tù, tập tọng viết lách thì Dân Làm Báo chưa ra đời. Ngày ấy, những trang báo mạng như Đối Thoại, Hưng Việt, Đàn Chim Việt, Tiếng Nói Tự Do Dân Chủ… là nơi tôi chia sẻ những tâm tình và hoài bảo cũa mình. Không có Internet, tôi phải ra quán để gửi bài và đọc tin. Khó chịu nhất là phải làm việc giữa những tiếng ồn ào (của dân chơi games) và lo lắng về sự xuất hiện của công an. Bây giờ, tôi vẫn gửi bài đều đặn cho Đối Thoại, Hưng Việt, Đàn Chim Việt… và những trang báo mạng “lề dân” xuất hiện sau này như một sự tri ân, nhưng cái chính là vì tình yêu mến. Có một chút xót xa cho “Tiếng Nói Tự Do Dân Chủ” khi không còn thấy hiển thị trong mục tìm kiếm của tôi.

Wednesday, July 15, 2015

Lạy Mẹ con đi...



Đình Đại
Phạm Thanh Nghiên và Mẹ
...Hình ảnh của một người chị nhỏ thó mảnh mai nhưng rắn chắc không thua gì sắt thép trước bao nghiệt ngã và thách đố của cường quyền. Hình ảnh người Mẹ già với đôi mắt đầy nhân ái bên người con gan dạ kiên cường. Đôi mắt ấy, tình yêu ấy tôi cũng từng được Mẹ tôi ban phát cho tôi, và tôi biết ánh mắt ấy và tình yêu ấy sẽ là nguồn lực vô biên cho những đứa con bơ vơ vững bước trước bão đời và bạo quyền. Hình ảnh của một người chị khác khóc Mẹ sau bao sóng gió để được trở về trên chính quê hương của mình mà chịu tang Mẹ. Những sự trùng hợp gần như được sắp đặt ấy, theo dòng thời gian, theo dòng cảm xúc mà tôi đã viết thành bài Ca Tù 2 "Lạy Mẹ con đi"...

Saturday, July 11, 2015

Dư luận phẫn nộ về việc dân oan Lê Thị Châm bị cán bởi máy xúc


Sự việc thương tâm của bà Lê Thị Châm, một dân oan tại Hải Dương, bị xe máy xúc cán qua người trong khi bà và nhiều người dân khác đang tranh đấu để bảo vệ đất đai của mình đã làm dư luận khắp nơi trong và ngoài nước phẫn uất. Sự phẫn nộ lại càng dâng cao khi ngay sau đó những người cầm quyền và công an đã trắng trợn chối bỏ vụ việc. Để ghi lại phần nào tâm tư của dư luận, chúng tôi đã phỏng vấn một số người quan tâm đến vụ việc này cùng câu hỏi sau:

Anh/chị/ bạn nghĩ gì về việc bà Lê Thị Châm bị cán bởi máy xúc trong lúc giữ đất? Và nghĩ gì khi Trung tá Nguyễn Trọng Hiển, Phó trưởng Công an huyện Cẩm Giàng nói rằng: “Chúng tôi khẳng định không có việc xe máy xúc đè qua người dân?”.

Thursday, June 25, 2015

Bài phát biểu tại QH Victoria (Úc Châu) về chiến dịch Nhân quyền 2015- We Are One.


(thứ 5 ngày 25 tháng 6 năm 2015). Xin kính chào quý vị!

Xin cảm ơn quý vị đã cho tôi- công dân của một đất nước mà quyền con người không được tôn trọng- có cơ hội để cất tiếng nói trước những Dân biểu của một đất nước Tự do: Australia.

Kính thưa quý vị!

Tôi từng bị kết án 4 năm tù giam và 3 năm quản chế chỉ vì công khai phản ánh thực trạng của xã hội. Từng bị giam giữ trong một phòng giam rộng chưa đầy 6m vuông, bị xiềng chân, bị phân biệt đối xử và bạo hành tinh thần. Kinh khủng hơn là phải chứng kiến nhiều tù nhân chết trong trại giam vì bệnh tật, ốm đau, thiếu thốn và tự sát vì quá sức chịu đựng.

Wednesday, June 10, 2015

Dẫu chỉ một ngày.

                                   


Ngày mai 11 tháng 6 năm 2015, tôi sẽ tuyệt thực để như là một cách bày tỏ sự đồng cảm, sự  sẻ chia nỗi khổ đau mà Tù nhân lương tâm Tạ Phong Tần đang phải gánh chịu trong nhà tù cộng sản.

Ngày mai, Blogger Tạ Phong Tần sẽ bước sang ngày thứ 30 tuyệt thực trong nhà tù để phản đối hành vi ngược đãi tù nhân chính trị của cán bộ Trại giam số 5 Thanh Hóa.

Thursday, June 04, 2015

Mẹ con thằng Khoai Tây

                              
Thằng "Khoai Tây", hình chụp trong tù năm 2011.
                             
( Phạm Thanh Nghiên):Ngà sắp về hết án. Một buổi chiều, Ngà ngập ngừng nói với tôi:
-Có điều này em định nói với bác, mà ngại.
-Chị em với nhau có gì mà ngại.
Ngà nịnh:
-Em cám ơn bác, cả trại phải cảm ơn bác vì hôm chủ nhật nếu bác không làm um lên thì ai cũng chết khát cả. Chúng nó ác thật, bắt cả tù nhịn uống nước.
-Việc đó là họ sai mười mươi, người tù nào cũng có thể lên án và yêu cầu họ phải cung cấp nước cho mình uống. Tôi vừa lau rớt rãi cho thằng Khoai Tây, vừa lườm Ngà một cái.
Ngà gãi đầu, cười ngượng:
- Làm gì có ai dám làm như bác. Em mà ho he nó cho thằng Khoai Tây đi trại trẻ mồ côi thì em mất con à.