Tôi, kẻ quê mùa ít học, may mắn được đứng trong hàng ngũ những Người bảo vệ nhân quyền nhưng lại bị hơn người khác một nỗi sợ: Sợ những gì mình nói ra - dù là sự thật - sẽ làm người khác bị tổn thương, ảnh hưởng đến công cuộc chung của phong trào Dân chủ. Cho nên cứ nhân nhượng, cứ giữ kín trong lòng với một hy vọng ngây ngô rằng: “người ta” sẽ vì sự im lặng của mình mà từ bỏ cái trò không giống ai ấy.
Tôi đã tự nhân danh “việc chung” để rồi im lặng trước những điều dối trá, những hành vi sai trái của một số kẻ tự vỗ ngực “ta đây dân chủ”, để rồi hết lần này tới lần khác nhận những lời vu khống, những lối hành xử không giống người của một số (may là rất ít) kẻ mang danh “dân chủ”. Chủ trương im lặng với những lời vu khống của tôi không những không mang lại ích lợi gì mà hoàn toàn có tác dụng ngược. Cái xấu cứ mặc sức tung hoành. Sự "cao thượng" mà tôi lựa chọn thực ra là một sự xuẩn ngốc. Nhận ra sai lầm của mình nên tôi mới phải gõ những con chữ ngoài ý muốn này, mong tìm được sự đồng cảm từ những người yêu mến, những người yêu lẽ thật và sự công bằng.