Nhớ anh Điếu Cày
Lần đầu
tiên tôi nói chuyện với anh là vào tháng 3 năm 2007, khi tôi vừa đi Thanh Hóa về
ít hôm và viết phóng sự “Uất
ức- biển ta ơi!”. Anh khen tôi viết hay. Chỉ là cuộc nói chuyện qua điện
thoại rất ngắn ngủi nhưng tôi thật sự rất ấn tượng và chúng tôi coi nhau như anh
em. Lần thứ hai vào đầu tháng 4, và cũng là lần sau cùng vì không đầy nửa tháng
sau anh bị bắt. Anh giải thích cho tôi nghe vì sao anh chọn cái tên Điếu Cày.
Điếu
Cày trẻ hơn so với tuổi, vì thế tôi …lỡ kêu anh bằng “anh”. Khi biết tuổi của anh, tôi chuyển qua
gọi bằng “chú”. Điếu Cày mắng: “Đừng gọi anh bằng chú. Đồng đội không ai
xưng hô thế”. Tôi nhớ lắm cuộc nói chuyện hôm đó. Chúng tôi trao đổi với
nhau một số dự tính cho công việc. Đang nói chuyện, tôi nghe rất nhiều tiếng ồn
ào trong nhà anh. Điếu Cày nói đó là tiếng đập cửa và quát tháo của công an. Cuộc
nói chuyện của chúng tôi buộc phải chấm dứt và anh bị “khiêng” đi làm việc theo
miêu tả của anh sau đó.