Anh Tú- Minh Hằng- Anh Trí. |
Chắc không ít người cảm
thấy nực cười về tính chất ly kỳ của những cái gọi là “Bản kết luận điều tra vụ
án”, hay “Bản cáo trạng ” do các Cơ quan điều tra, Viện kiệm sát A, B, C gì gì
đó trong hệ thống thực thi pháp luật Việt Nam đưa ra. Nó giống như một câu
chuyện trinh thám ly kỳ và hài hước được “xây dựng”, “sáng tác” vụng về rồi gán
cho cái mác rất nghiêm chỉnh và nghiêm trọng là “quá trình Tố tụng hình sự”. Có
điều, những câu chuyện khôi hài, nực cười ấy lại là những tấn bi kịch cho các
nạn nhân, cho thân nhân của “đương sự”. Và xét rộng hơn, nó là những câu chuyện
buồn cho cả một Dân tộc.
Bản Kết
luận điều tra của Cơ quan cảnh sát điều tra, Công an tỉnh Đồng Tháp ngày
02 tháng7 năm 2014 về “vụ án”: “Gây rối trật tự công cộng” mà cơ quan này khẳng
định các ông bà Bùi Thị Minh Hằng, Nguyễn Thị Thúy Quỳnh, Nguyễn Văn Minh (bị
gọi là “bị can”) là môt câu chuyện mới nhất và rất điển hình cho kết luận trên
của người viết. Nói “mới”, bởi trước “vụ án” này đã có hàng trăm nếu không nói
là hàng ngàn, hàng vạn những “vụ án” vô lý, nực cười và ngớ ngẩn đã bóp chết
không biết bao nhiêu thân phận người dân Việt Nam. Bản thân người viết cũng là
nạn nhân của một câu chuyện như thế. Nói cho ngắn gọn và dễ hiểu: khi
người dân nào đó công khai chỉ trích chế độ, bày tỏ khát vọng về Quyền con
người, bất đồng về chính sách ngoại giao với Trung Quốc ắt sẽ bị cho là mối
nguy hại cho đảng và nhà nước. Như thế tất nhiên phải bị trừng trị. Có
nhiều cách nhưng thông dụng nhất vẫn là cho ngồi tù với một ngàn lẻ một lý do
chả liên quan tới chính trị chính em gì sất. Tinh vi chưa!