Tôi đã định không viết gì trên fb để tập trung chữa bệnh
và dành thời gian cho công việc mà tôi mới bắt tay vào thực hiện. Có lẽ cũng mất
mấy tháng. Nhưng hôm nay, nhìn hình ảnh mẹ của Hồ Duy Hải gào thét, điên loạn
trước phiên toà xử tử con trai mình, tôi không thể kiềm chế cảm xúc, không thể
giữ lời hứa “im lặng” với chính mình. Tôi biết, mạng sống của Hải cũng như của
nhiều tử tù oan khác như Nguyễn Văn Chưởng, Lê Văn Mạnh ... không phụ thuộc vào
công lý hay sức ép của công luận. Vì Viẹt Nam thời nay làm chó gì có công lý,
làm chó gì có pháp luật, làm chó gì có cái lũ biết tôn trọng công luận.
Saturday, May 09, 2020
Saturday, May 02, 2020
Bữa cơm tù ngày "giải phòng"
Đi tù, điều người ta mong nhất là được gia đình lên thăm. Chẳng
những được gặp mặt bố mẹ, vợ/chồng, con cái, anh chị em cho thỏa lòng thương
nhớ, mà còn được ăn ngon. Không, phải gọi là “ăn sang” hơn mới đúng. Gia đình
nào đi thăm tù mà chẳng thế, dù nghèo cũng phải cố gom cho được túi quà xách
lên để người thân có tí chất tươi vào bụng. Trong bộ quần áo kẻ sọc, mọi người
tù đều giống nhau. Ấy thế mà “đẳng cấp” sang -hèn, giàu- nghèo của từng người
vẫn được nhận diện qua bữa cơm tù hàng ngày, nhất là sau mỗi lần thăm nuôi đấy.
Subscribe to:
Posts (Atom)