Nỗi sợ hãi lớn nhất của
người tù, chưa hẳn là cái đói, cái rét. Bao giờ cũng thế, người tù đâu chỉ nghĩ
mỗi cho mình. Trong đầu óc chỉ đau đáu, lởn vởn những suy nghĩ về cái thế giới
mình không thể chạm tới, và đang bị ngăn cách có tên gọi: “ngoài kia”, “ở nhà”.
Ở nhà có bình an không?
Có chuyện gì không may xảy đến với mẹ cha ta, với vợ con ta, anh chị em
ta? Bốn năm tù, tôi đã nhiều lần rùng
mình như thế, sau mỗi lần hỏi rồi tự trả lời. Đúng ra là suy diễn. Cái lối suy
diễn của người tù không mấy khi tích cực. Tôi từng nằm bẹp mất mấy ngày trong
buồng giam chỉ vì nằm mơ mẹ mình ốm nặng. Và nỗi sợ ấy chỉ tan biến mãi tới khi
tôi trở về, bước chân vào căn nhà xưa, trông thấy mẹ đang móm mém nhai trầu, cười
với tôi. Nụ cười đôn hậu, yêu lắm.