Tôi gọi đùa cuộc biểu
tình ngày 5/11 vừa rồi là “trận chiến đường phố” đầu tiên của tôi sau 4 năm
tù giam, 3 năm tù nhà. Đó cũng là lần đầu tiên tôi “tham chiến” ở đất Sài Gòn.
Tôi chưa bao giờ đi xa, và đi lâu như thế, trừ đi tù.
Và tôi đi bí mật. Thế
nên, cả “phe ta” lẫn “phe nó” đều ngạc nhiên khi thấy tôi - một cô gái Hải
Phòng- xuất hiện trong đoàn người biểu tình tại Sài Gòn. Trời đất quỷ thần ơi!
Không làm gì xấu, không làm gì khuất tất mà phải giấu giấu diếm diếm, sợ lộ. Để
có cơ hội biểu thị lòng yêu nước, nhiều người phải bí mật “trốn” khỏi nhà một
vài ngày hoặc nhiều hôm trước đó. Rồi ẩn náu ở một nơi khác, tiếng lóng gọi là
“dạt vòm” để có mặt đúng thời gian và địa điểm đã được thông báo công khai từ
trước. Chắc Việt Nam là một trong những đất nước ít ỏi còn sót lại trên thế giới
mà người dân muốn bày tỏ lòng yêu nước phải vất vả, khổ sở và chịu đựng hiểm
nguy như thế.