Tháng 10/2012, sau khi tôi ra tù chừng hai ba tuần gì đấy, Người Buôn Gió cùng với anh Ngô Nhật Đăng, anh Nguyễn Lân Thắng từ Hà Nội “đánh” xe xuống Hải Phòng thăm. Quả thật, ngoài niềm vui còn có chút ngạc nhiên. Bây giờ người ta dám đi thăm một người bị cho là “phản động”, lại còn mới ra tù vì “tội” chống chế độ cơ đấy.
Ngày đó tôi chưa biết ai vào với ai, thấy có người hẹn
tới thăm, thì đón tiếp. Vài ngày sau tìm hiểu, mới biết mấy người anh em đó, nhất
là lão Gió, đang nổi như cồn.
Lão Gió mang theo cuốn sách Đại Vệ Chí Dị, tặng tôi:
-Cuốn này anh nhắc về em đấy.
Tôi lật các trang sách ra xem:
-Có thấy tên em đâu.
-Đây, “Phạm cô nương miền Duyên hải” là em chứ còn ai
vào đây nữa. Kể chuyện em đi Thanh Hóa tìm hiểu chuyện ngư dân bị Tàu khựa giết
hại.
Vừa nói, lão vừa chỉ vào những dòng chữ có tên tôi.
-À, à, vậy hả? Tôi gật gù.