Hôm qua, tôi
được một người khách “đặc biệt” tới thăm. Gọi là khách đặc biệt vì Mỹ Lệ từng ở
chung buồng giam với tôi hồi còn trong Trại 5 Thanh Hóa. Mỹ Lệ, cũng chính là
nhân vật được nhắc đến trong truyện ngắn “Mẹ
con thằng Khoai Tây” tôi viết hơn một năm trước.
Gặp bạn tù để
biết cuộc sống bây giờ của nhau và ôn lại những kỷ niệm xưa kia rồi buồn vui lẫn
lộn. Trong tù, Mỹ Lệ là một trong số ít người dám vượt qua sự sợ hãi để kết bạn
với một đứa “phản động” như tôi. Hồi ấy, Lệ gọi tôi bằng “cụ” và xưng “chắt”. Cứ
đùa nhau mãi thành quen miệng. Nhớ lại lần đầu tiên Lệ gọi cho tôi lúc cô nàng
mới về, cũng cụ cụ, chắt chắt rồi cả hai cùng nói liến thoắng, oang oang trong
điện thoại. Hồn nhiên đến lạ.
Câu chuyện của
hai người bạn tù chợt chùng xuống, buồn thấu ruột gan:
-Mấy tháng
trước em ra Hà Nội tìm cái Ngà. Nhưng hàng xóm nói Ngà lại đi tù lần nữa rồi chị
ạ.
Lệ nói trong
tiếng thở dài nhè nhẹ.
-Thế còn thằng
Khoai Tây thì sao? Có tìm được nó không?
Tôi hỏi,
nhưng cũng không mong đợi điều gì tốt đẹp từ câu trả lời của Lệ.
-Người ta nói không biết. Có lẽ
nào, Ngà nó bán thằng Khoai Tây không hả chị?
Vừa hỏi, Lệ vừa đút thìa cơm vào
miệng đứa con trai hai tuổi cô bồng theo đến thăm tôi.
Làm sao mà tôi trả lời được cơ chứ.
Ngay cả đến thằng Khoai Tây, cũng chưa chắc biết nó đang ở đâu. Tháng chín năm
nay, nó mới được sáu tuổi.
Lệ là một trong số bạn tù thường
đọc những bài tù của tôi trên facebook Lệ nói « chị viết thật hơn cả sự thật ».
Tôi coi đó là một lời khen. Với tôi, mọi lời lẽ chau chuốt, những câu chữ gọt
giũa dù có hay, có bóng bẩy đến mấy cũng không thể giá trị bằng sự thật. Được bạn
tù « chứng nhận » cho cái sự viết thật, kể thật ấy là một phần thưởng
tôi tự tặng cho mình.
Lệ đột nhiên đổi đề tài, làm tôi
bối rối:
-Mà cái vụ người chết bó chiếu,
sao chị không viết gì?
Đúng là tôi chưa có bài viết nào
về vụ người chết bó chiếu. Cả vụ Chùa Liên Trì bị đập nữa. Hình ảnh người phụ nữ
nghèo, khi chết phải bọc thây trong manh chiếu chở trên chiếc xe gắn máy về nhà
chôn cất làm nhiều người sốc. Hình ảnh vị Hòa Thượng già ngồi khóc bên ngôi
Chùa chỉ còn là đống đổ nát khiến không ít người xót xa. Tất cả đều quá sức chịu
đựng đối với tôi. Tôi đã khóc, khóc tức tưởi trước màn hình máy tính khi chứng
kiến hai hình ảnh ấy.
Không biết có phải « bệnh »
không nhưng tôi thường lên cơn đau đầu, ốm mệt sau mỗi lần khóc nhiều. Tôi
không muốn khóc, nhưng càng kiềm chế, cơn xúc động càng được dịp bung ra. Và rồi
suốt mấy ngày không còn làm được gì ra hồn nữa. Một người chú quen trên
facebook nói với tôi rằng : « Nhóc sẽ chẳng bao giờ làm chính trị
được. Làm chính trị phải tỉnh táo, quyết đoán, biết kiềm chế cảm xúc khi cần
thiết. Và nhiều lúc
phải biết nói những gì người nghe thích nghe, dù biết đó chỉ là sự
gian dối. Còn nhóc, đã không làm được thế lại còn có tật chuyện bé
bằng con muỗi cũng khiến nhóc ngẩn ngơ...".
Chú ấy nói đúng. Tôi sống với quá
nhiều cảm xúc của mình lẫn của tha nhân. Cuống quýt, nhiều khi bất lực trước rủi
ro của người khác và buồn cạn nỗi buồn mang tên mình. Nó là cơn yếu đuối mãi
không nguôi của tôi. Cũng may, tôi không phải là một chính trị gia và chưa bao
giờ có mơ ước trở thành một người hoạt động chính trị chuyên nghiệp. Nói
như nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa thì tôi “bước vào con đường đấu
tranh khổ ải, gian nguy này bằng hai bàn tay trắng: không máy tính, không điện
thoại di động, không xe gắn máy... Nhà đông người, lại nghèo khó tạo cho Phạm
Thanh Nghiên một tấm hình nhỏ bé, yếu ớt giữa sáu anh chị em không hơn được bao
nhiêu. Với gia cảnh này, cô qua được THPT đã là một điều lạ...”.
Nhưng tôi coi chuyện tôi đi đấu tranh đây Ơn mà Thiên Chúa
ban tặng. Mặc dù không ít lần tôi đã muốn chối bỏ và khước từ trách nhiệm của
mình.
Thi thoảng, tôi vẫn hay chế giễu bản thân. Việc nhỏ chưa làm
xong, nói gì đến chuyện to tát. Có tôi, hoặc không có tôi thì đất nước này vẫn
thế. Chùa vẫn bị phá, đất của Nhà Thờ vẫn bị chiếm và Tôn giáo vẫn bị đàn áp. Người
ta vẫn tạo ra những thảm cảnh người nghèo chết phải bó chiếu đi chôn. Vẫn nhan
nhản những đứa trẻ không có tương lai như thằng Khoai Tây hay những đứa trẻ miền
Trung bị bách hại bởi thảm họa môi trường. Nhiều lắm, kể không xiết. Cứ thế, thân
xác Việt Nam mỗi ngày thêm kiệt quệ bởi lũ bội vong và phản trắc.
Tôi hay cáu giận cuộc đời nhưng suy cho cùng tôi sống để yêu,
thứ tình yêu không phải lúc nào cũng được ngự trị bởi những tên gọi cao quý «Tổ
Quốc », « Đất Nước » hay « Dân Tộc ».
Tôi yêu cái
nhọc nhằn của người anh, người chị bên kia bờ đại dương đã bỏ cả sự nghiệp để góp
sức một cách thầm lặng cho công cuộc đổi thay đất nước. Tôi yêu những hy sinh mất
mát của một người cha không sinh ra tôi nhưng đã trìu mến gọi tôi bằng hai tiếng
“con gái”. Tôi mến yêu những anh, những chị, những chú, những cô, những em, những
bạn đã xả thân cho quê
hương bền bỉ và không ồn ã.
Cho nên tôi còn rong ruổi trên thế gian này vì mang
nợ với tha nhân.
No comments:
Post a Comment