Thời gian gần đây, báo chí đã phản ánh tình trạng Hướng dẫn
viên (HDV) Trung cộng hoạt động “chui” ở một số điểm du lịch tại Việt Nam. Hoạt
động của những người này thực chất giống với những dư luận viên, những tên gián
điệp trá hình dưới vỏ bọc HDV du lịch. Chúng xuyên tạc lịch sử, bóp méo sự thật
về chủ quyền Việt Nam. Thậm chí còn ngang ngược rêu rao rằng Việt Nam vốn được
tách ra từ Trung Quốc.
Hôm nay, đọc một trang báo đảng có bài “Người Trung Quốc công khai giăng băng rôn “lạ” ở Nha
Trang”. Hiện tượng này được ông Nguyễn Sỹ Khánh, Phó Chủ tịch
UBND TP Nha Trang tường thuật như sau: “cách đây chưa lâu đã phát hiện tình
trạng người Trung Quốc giăng băng rôn và tụ tập đông người ở công viên bờ biển
Nha Trang, chùa Long Sơn để chụp hình”.
Hết tàu lạ, nước lạ, nhạc lạ, hoa lạ,
giờ lại đến “băng rôn lạ”.
Đúng là “lạ” thật. Lạ vì ngay cả ông Phó chủ
tịch cũng không biết đứa... lạ nó giăng băng rôn chính xác vào ngày nào,
hoặc có biết nhưng ông không muốn tiết lộ nên mới nói chung chung “cách đây
chưa lâu”???
Ông Phó Chủ tịch UBND cũng "lo ngại" rằng: “Người
Trung Quốc căng băng rôn đủ màu sắc, màu xanh có, màu đỏ có… và khi phát hiện
chúng tôi đã tiến hành thu giữ. Mà nếu thu về rồi, kiểm tra nội dung không tốt
thì rất nguy hiểm”.
Thế thì nội dung của những băng rôn màu mè
đó ra sao? Có nguy hiểm không? Sao không công bố cho người dân được biết? Bản thân ông
cũng không biết (hoặc biết mà không chịu cho biết) nội dung của những băng rôn
ấy là gì, làm người đọc tò mò.
Nhắc đến băng rôn, khẩu hiệu, xin kể một chi tiết nho nhỏ
trong “vụ án” của tôi. Trong bản Kết luận điều tra của Cơ quan an ninh lẫn Bản
Cáo trạng của Viện kiểm sát, đều kết tội tôi “tọa kháng với băng rôn, khẩu
hiệu mang nội dung xấu”. Nội dung bị cho là “xấu” ấy là: “Hoàng Sa,
Trường Sa là của Việt Nam. Phản đối Công hàm bán nước của Phạm Văn Đồng ngày
14/9/1958”. Trong buồng hỏi cung chật chội, hôi hám sặc mùi tù đày, tôi đã
nói với mấy tên điều tra viên rằng: “tôi khẳng định “Trường Sa- Hoàng Sa là
của Việt Nam” bị các anh cho là “nội dung xấu”, có nghĩa là các anh phủ nhận sự
thật trên. Vậy thì hoặc các anh là người Việt Nam nhưng đang tâm bán nước. Hoặc
các anh là người Trung Quốc. Nếu các anh là người Trung Quốc thì xin mời các
anh về nước”. Bọn điều tra viên cười khẩy, bảo tôi còn có thể “cứng” được
bao lâu nữa. Và đe dọa: “Vào đây rồi, thép cũng thành nước”.
Hồi đó, báo chí “lề đảng” cũng đưa tin về việc tôi bị bắt,
bị kết án tù cũng với giọng điệu tuyên giáo kiêm công an rằng “Phạm Thanh
Nghiên đã tọa kháng với băng rôn, khẩu hiệu mang nội dung xấu”. Nhưng tuyệt
nhiên không dám công khai nội dung “xấu” ấy lên mặt báo để công luận biết mà
phán xét, xem nó xấu hay không.
Tất cả những băng rôn, khẩu hiệu trong các cuộc biểu tình ôn
hòa của người dân đòi nhân quyền một cách chính đáng đều bị “lề đảng” vu khống
là “xấu”, là “chống đảng”. Và tất nhiên, những nội dung ấy không bao giờ được
đưa ra làm bằng chứng minh họa cho lời kết tội trên.
Trung cộng đã đưa người sang Việt Nam dưới danh nghĩa HDV du
lịch để tuyên truyền láo, chính là một trong vô số những công tác, nhiệm vụ mà
họ đang thực hiện để dần biến Việt Nam thành một phần của Trung cộng. Trong khi
đó, báo chí, các quan chức địa phương và cao hơn là lãnh đạo cộng sản còn không
dám chỉ mặt đặt tên người láng giềng xấc láo trong những vụ việc rõ như ban
ngày, thì còn mong gì chuyện “thoát Trung”.
Sau Hội nghị Thành Đô 1990, đặc biệt những năm trở lại đây,
thì bất cứ điều gì liên quan đến Trung cộng, đến yếu tố Trung Quốc, hẳn không
phải sự ngẫu nhiên, vô tình. Mọi thứ đều có chủ ý. Nó nằm trong chiến lược
Trung cộng đã vạch sẵn hầu nuốt chửng Việt Nam. Người dân Việt Nam tưởng rằng
sự đánh chiếm hoặc tấn công bằng vũ lực từ ngoại bang mới là xâm lược. Chỉ khi
ấy đất nước mới lâm nguy và cần đến sự góp sức của mình. Thế nên Trung cộng cứ
thực hiện từng bước kế hoạch thôn tính Việt Nam một cách dễ dàng và không gặp
phải sự kháng cự nào. Họa chăng, chỉ là một số quá ít ỏi của hơn 90 triệu người
Việt nhận ra đại họa mà dân tộc đang đối mặt, dám lên tiếng và đối đầu trong
hiểm nguy. Thứ hiểm nguy - thật trớ trêu lại nằm ngay trên lãnh thổ này, nó
mang tên đảng cộng sản Việt Nam.
Những người quan tâm đến vận mệnh đất nước đều hiểu được vì
sao Trung cộng lại dễ dàng thực hiện “giấc mơ Đại Hán” ngay trên lãnh thổ Việt
Nam, đối với con người Việt Nam đến vậy. Người dân Việt Nam đủ sức vực dậy một “chính
quyền” yếu thế để chống lại kẻ thù xâm lược, nếu chính quyền ấy thực sự muốn
đứng lên. Nhưng sức vóc nào đủ cho người dân vượt qua cửa ải mang tên “nhà cầm
quyền” vốn luôn coi giặc là anh em, đồng chí để dành lại quyền bảo vệ đất nước?
07.07.2016
No comments:
Post a Comment